Hồi lâu, Lăng Bách đưa điện thoại đến tai cô, đầu máy bên kia vang
lên giọng nói quen thuộc của Donna: “An Dao, cô đang ở đâu? Chuyện của
Đường Khải tôi đã nói qua với Lăng Bách rồi.” Donna ngập ngừng rồi hạ
giọng hỏi: “Chúng ta có thể gặp nhau được không? Tôi có một số chuyện
muốn nói với cô.”
Cô lạnh lùng hỏi lại: “Có cần thiết không? Giữa chúng ta còn gì để nói
sao?”
Donna ngập ngừng lên tiếng: “Đường Khải, Lăng Bách và cô cùng
một công ti, tôi nghĩ tôi có thể làm người trung gian gỡ rắc rối giữa ba
người.”
“Rắc rối giữa chúng tôi là clip đen, ngày gỡ được nó cũng là ngày
Đường Khải vào tù.”
“An Dao, clip đó không ai có thể phân biệt được thật giả.”
“Donna, chị đã bao giờ nghe câu: ‘Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi
ra’ chưa, cho dù chị có che giấu tốt đến mấy thì lời nói dối trước sau vẫn là
lời nói dối.” Giọng cô lạnh băng, từng lời từng chữ đều nặng nề.
Donna im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Không thể thương
lượng được sao? Quan hệ của chúng ta thực sự cũng chấm dứt sao? An
Dao, tôi và Đường Khải không cùng một giuộc, tại sao thái độ của cô với
tôi cũng lạnh lùng như vậy? Lẽ nào cên tình cảm như mẹ con mấy năm qua
của chúng ta, đã quên rằng việc gì tôi cũng làm để bảo vệ cô? Bây giờ tôi
chỉ muốn gặp cô một lần, cũng không được sao?”
Không được.
Bởi vì cô sợ gặp Donna. Mỗi lần gặp mặt trái tim cô lại đau thêm, cô
sợ những lời Donna nói ra đều là giả dối, cô không thể chịu đựng sự phản
bội thêm lần nữa.