SCANDAL GIÁ TRÊN TRỜI - Trang 216

Bỗng nhiên Lăng Bách giành lấy cây cọ, vẽ thêm một cậu bé ngồi bên

cạnh cô bé.

“Em quên rồi sao? Anh luôn luôn ở đó.” Giọng anh nói rất bình

thường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhói đau. Anh đưa tay vẽ mặt trời
trên đỉnh ngôi nhà. “An Dao, mặt trời sẽ xua tan bóng đêm, việc gì rồi cũng
sẽ qua.”

Nhưng kí ức chẳng thể xóa nhòa.

Giọng cô nhẹ bẫng: “Lăng Bách, đó đều là quá trình của sự trưởng

thành. Tuổi thanh xuân của mỗi người đều như một món nợ mơ hồ, nhưng
em muốn ghi nhớ những ngày tháng ấy.” Cô giành lại cây cọ, vẽ tiếp một
người đàn ông cao lớn ở phía xa con đường, “Bởi vì chỉ có ghi nhớ những
ngày tháng ấy, em mới hiểu và yêu thương bố hơn. Vì bất kể lúc nào, bất kể
nơi đâu bố coi em là duy nhất trong cuộc đời này.”

Anh nói: “Em thật là ngốc nghếch.”

Mắt ngấn lệ cô mỉm cười, nước mắt càng trong suốt hơn dưới ánh

nắng mặt trời. Cô nói: “Đợi em có tiền, em sẽ đón bố đến ở gần để chăm
sóc. Em muốn làm một đứa con gái bình thường ngày ngày cùng bố chơi
cờ, dạo phố, cùng bố uống trà, ra ngoài đi dạo, cùng bố đi đây đi đó, cùng
bố...” Cô ngập ngừng, nụ cười rực rỡ hơn: “Cùng bố từ từ già đi.”

Anh nhìn cô, cười hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh có thể làm con trai của

bố không?” Anh nắm chặt bàn tay cô, hơi ấm từ bàn tay anh giống như
cành cây lan rộng, cắm rễ vào mạch máu, ăn sâu vào tim, khiến cả người cô
phấn chấn hẳn lên.

“Anh không thể làm con trai của bố.”

“Tại sao chứ? Anh cũng muốn bên em, bên bố đến già.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.