SCANDAL GIÁ TRÊN TRỜI - Trang 46

Cô ngắt máy, không có sức mà nghe tiếp nữa. Điện thoại báo có tin

nhắn, cô mở xem, tin nhắn viết: “Tôi là Lăng Bách, nếu cần gì thì gọi cho
tôi, bất cứ lúc nào cũng được.” Giống người chết đuối vớ được cọc, những
ngón tay cô ấn mạnh ống gọi số của anh.

Cô không cần biết những lời anh nói là giả tình giả ý hay chân thành

thật lòng, cô chỉ biết bây giờ mình đang cần sự ấm áp cuối cùng này.

Cô nói với anh qua điện thoại: “Tôi cần tiền, tôi cần rất nhiều tiền.”

Cô chẳng để ý tới phép lịch sự gì nữa, chỉ biết kêG gào trong nước mắt:
“Không phải anh nói anh có thể giúp tôi sao? Tôi cần tiền, cần rất nhiều, rất
nhiều tiền… anh có tiền không? Anh có tiền thì cái gì tôi cũng nghe theo
anh hết….”

Anh sững lại hỏi cô: “Cô cần bao nhiêu?”

Cô nghẹn ngào nói: “Tôi cần ba mươi tRiệu, anh có không?”

Anh hơi ngập ngừng: “Tôi không có, tôi có thể hỏi bố tôi xem ông ấy

có chịu cho tôi vay không, cô có thể đợi một lát được không?”

Nước mắt An Dao tuôn như mưa. Thực ra trong lòng cô không có bất

cứ tia hi vọng nào, cho dù anh không giúp được cô nhưng chí ít cô biết anh
có ý muốn giúp cô. Điều này còn tốt hơn những kẻ giậu đổ bìm leo kia.

Cô mệt mỏi đổ vật ra giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình

điện thoại. Thời gian mải miết trôi, từng giây từng phút lướt qua như bay.
Nước mắt cô tuôn không ngừng, cô bật cười trước sự ngu ngốc của mình.
Chẳng qua chỉ là người lạ mới gặp nhau một lần, anh ấy vì cái gì mà phải
giúp mình chứ? Cô mở to mắt, cho đến khi trời bắt đầu sáng, cô chủ động
gọi điện cho Donna.

Dường như Donna ngủ không ngon, giọng chị khàn khàn: “Quyết định

của cô là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.