SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 11

SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO!

Tuệ Nghi

www.dtv-ebook.com

"Cô Gái Điên" Cạnh Ngôi Nhà Gỗ

Cuối năm 1997,nhà tôi dọn về một căn nhà gỗ trong con hẻm ngoằn

ngoèn phải đi qua mấy bờ ao mới vào được tới nơi. Thời gian chúng tôi ở
căn nhà đó cũng không dài, nhưng có một câu chuyện làm tôi nhớ mãi.

Căn nhà gỗ được xây trên một mảnh đất rất lớn, xung quanh là ao

tù,cây cối um tùm, có cả một cái chuồng gà không biết của ai nhưng chắc
chắn không phải của nhà tôi. Mấy ngày đầu tới ở, tôi sợ lắm, vì đêm đêm
cứ nghe tiếng cười rú lên từ cái chuồng gà đó. Ngày xưa đi tè toàn ra sân
hồi còn nhỏ mà. Nhưng vì sợ nên tôi ráng không đi vào ban đêm. Bữa đó
đêm trăng sáng, tôi mót quá chịu không nổi nên mở cửa rón rén ra sân, vừa
đi vừa ngoái lại nhìn chuồng gà mà tim đập thình thịch. Vừa mới ngồi
xuống, tự nhiên tôi thấy cái bóng đen thui xọet qua sau cánh cửa, rồi tiếng
cười rú lên. Hồn bay phách lạc, tôi bỏ chạy tung dép, nước nôi cũng tung
tóe, thiệt phát gớm. Rón rén vào đắp chăn, tôi thao thức tới sáng. Cũng
ngạc nhiên là ba mẹ tôi tỏ ra bình thản với cái sự lạ ở chuồng gà.

Sáng hôm sau tôi mới hỏi mẹ, mẹ nói có một chị thần kinh không

được bình thường hay về ở trong chuồng gà vào ban đêm, ban ngày thì đi
đâu mất. Mấy lần tôi cũng thấy chị xuất hiện vào ban ngày, đầu tóc rối
tung, quần áo nhem nhuốc, tụi con nít trong xóm mỗi lần thấy chị là rượt
theo ném đá, ném bèo vào người chị, vừa ném vừa la làng lên:" Ahhh, con
điên, con điên kìa tụi bây". Tôi đứng trong nhà ngó ra,mẹ tôi nói:" Con
tuyệt đối không được tham gia vào mấy trò nghịch ngợm đó, người ta cũng
là con người, mà người ta không bình thường thì đó là cái tội nghiệp đáng
được thông cảm chứ không có gì để đem ra chế giễu". Nói rồi mẹ tôi đi ra
xua đám trẻ con đi chỗ khác, chị "điên" thì cứ ngờ nghệch khóc cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.