SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 27

SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO!

Tuệ Nghi

www.dtv-ebook.com

Dành Cho Mẹ Gà Mái Nuôi Con

Mấy mươi năm trời sống với ba tôi là những chuỗi ngày sóng gió

không bình yên, điều đó làm nên áp lực về tâm lý và sự khó tính của mẹ tôi
sau này. Thỉnh thoảng tôi và "nàng" cãi nhau, nặng lời, giận hờn triền miên.
Thật ra điều đó thể hiện rằng người phụ nữ nuôi con đơn thân đã cô đơn
hơn, yếu đuối hơn. Cãi nhau đã đời, "nàng" lôi tôi ra "oánh", "oánh toe"
như cái rẻ rách. Tôi thề "nghỉ chơi" với "nàng" nhưng được mấy bữa thì
"chơi lại".

Khi tôi lớn lên và bắt đầu biết yêu đương, ra ngoài kinh doanh, những

bữa cơm với mẹ cũng thưa dần. Áp lực công việc bên ngoài khiến tôi cáu
khi mẹ than phiền hay muốn tâm sự điều gì đó. Nhiều lúc tôi đang làm
việc, "nàng" cầm "smartphone" phi qua chỗ tôi hỏi han chỗ này đánh chữ
thế nào, chỗ kia bấm ra làm sao. Tôi cũng cáu. "Nàng" cáu lại, bảo lúc bé
tôi là đứa mỏ nhọn, hỏi nhiều hơn mẹ hỏi bây giờ nhưng mẹ chẳng cáu. Rồi
"nàng" nguẩy mông đi.

Một dạo trước, tôi nói mẹ làm thủ tục sang Mỹ định cư, tôi luyên

thuyên nói về những thứ an sinh xã hội tốt đẹp trên đất Mỹ. Mấy bữa cơm
tối có tôi, "nàng" khẽ khàng bóng gió:" Nghe nói ở bển cô đơn lắm, ai biết
nhà nấy hà", tôi xua tay:" Tốt chứ mẹ, đỡ nhiều chuyện, con thấy được đó".
Mà mẹ tôi vốn vậy, từ bé đến lớn chỉ cần tôi nói tôi muốn thì mẹ chẳng từ
chối điều gì dù rằng không biết bản thân có muốn hay không. Tôi bận nên
chỉ hay hỏi mẹ tôi giấy tờ đến đâu rồi, đã đi phỏng vấn như lịch hẹn chưa,
mẹ tôi ậm ừ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.