SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 5

thang nhỏ bé đầy rêu phong, ghé vào một quán cà phê nhỏ. Catinat chiều
mưa vẫn buồn và lắng đọng như thế, tình khúc Phú Quang da diết đưa tôi ra
khỏi những câu hỏi "vì sao" cứ bủa vây lấy tôi mỗi lúc lạc lòng.

Buổi chiều bao trùm hình bóng nhỏ nhoi bên góc ban công thẫn thờ

nhìn ra phố. Cuộc đời là những niềm vui chưa tày gang , là những nỗi buồn
cứ bám riết lấy ta không nguôi. Đời dù ô trọc mà vẫn phải gượng cười, đời
dù cay đáng mà vẫn phải nuốt ngược vào trong. Chiến ở đời, ai thắng ai
thua rồi cũng phải về lại với cát bụi. Gọi là cõi tạm mà sao phải khổ như
thế?

Tôi để đôi chân trần được nghỉ ngơi trong chốc lát trước khi lại mệt

nhoài ngược xui trên đường đời. Tôi nhận ra rằng hạnh phúc là vô hình, là
khi tôi ngồi ở đây, nhìn qua kẽ lá thấy mưa bắt đầu rơi tí tách, cuộc đời
lững thững trơi, gánh hàng rong vẫn xuôi ngược giữa tấp nập thành thị, kẻ
khóc người cười, hỉ nộ ái ố, tôi bước ra khỏi những cuộc chiến vô nghĩa
trong cô độc. Tôi thứ tha cho những điều đã làm mình đau đớn, sự tha thứ
đó là món quà dành cho chính tôi, để tôi có thể thanh thản mà bước tiếp bởi
không ai có thể đi xa nếu cứ gánh theo trên vai những uất hận ở đời.

Hạnh phúc là khi tôi được bình an.

Mọi thứ đều có cách giải quyết, nút thắt nào cũng sẽ có cách để mở,

người cần đến sẽ đến và người cần đi buộc lòng phải ra đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.