SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 7

Bỗng ông vỗ tay "đánh bộp" lên chiếc mui xe, dõng dạc nói rõ từng

chữ: "Bác lấy hai chiếc xe này, thanh toán tiền mặt nhé!"

Tôi trợn mắt, tám nhân viên có mặt tại đó bỗng sững sờ như những

pho tượng, ánh mắt của mọi người thật khó mà diễn tả. Nó vừa thất sắc,
vừa bất ngờ, vừa hoài nghi mà lại như "tiếc nuối". Sau câu nói gây "chấn
động" đó, vị khách kia rút điện thoại gọi cho ai đó. Mươi, mười lăm phút
sau, một chiếc ô tô khác chở một bao tải tiền đến để ký hợp đồng mua xe.
Người mang tiền đến ăn mặc đẹp hơn, áo sơ mi hàng hiệu, giày tây bóng
loáng, và là "đệ tử" của người đàn ông lôi thôi lếch thếch với chiếc xe cà
tàng mà chúng tôi đã nhìn thấy.

Hợp đồng mua bán được ký nhanh gọn, tôi được nhận vào làm nhân

viên chính thức ngay ngày hôm đó. Nhìn theo bóng vị khách kì quái đang
rướn người đạp nổ chiếc xe 67 cũ kỹ với chiếc càng như muốn long ra sau
mỗi lần đạp của ông, tôi cảm thấy mình đã học được một bài học quá lớn
trong cuộc đời. Đối với con người, đừng vội "trông mặt mà bắt hình dong"!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.