thâu đêm. Bạn bè nhìn vào nghĩ chắc lão sẽ chóng quên thôi, người lắm
tiền như lão thì gái bâu thiếu gì.
Nửa năm sau đó, tình cờ mình vào facebook "em của ngày hôm qua"
thì thấy cổ up hình bạn trai mới cũng có vẻ hạnh phúc và xứng đôi. Chàng
trai mới nghe nói cũng con nhà quyền thế chứ "không phải dạng vừa đâu".
Thôi, đành vậy, cũng không muốn kể với ông anh vì sợ nhìn thấy "Khuôn
mặt đáng thương" của lão. Ai ngờ đâu lão còn táy máy vào xem trước
mình, trái tim lão thế là "Nắng ấm xa dần".
Thêm mấy tháng nữa, lão lấy vợ, sinh con luôn. Tưởng vợ lão sẽ khổ
với cái tật đi sớm về hôm của lão, ai ngờ đâu lão nâng niu vợ con khủng
khiếp. Từ ngày lấy vợ không đi đêm đi hôm nữa, gái gú lảng vảng trêu tức
chị vợ, lão ra mặt bật luôn, các em sợ chạy mất không dám ngo ngoe. Mình
vừa vui cho lão, mà cũng vừa nể.
Bẵng một thời gian dài, tầm vài năm. Bữa đó lão "alo" cho mình, trên
xe mở đi mở lại mỗi cái bài "It's not Goodbye" của Laura Pausimi, lão cứ
lái xe lòng vòng từ đường này qua đường khác, mắt đỏ ngầu, ầng ậc. Mình
im lặng không hỏi, tính mình trước giờ vẫn vậy, bạn bè buồn thì gọi ra,
mình không bao giờ hỏi han tới tấp, chỉ im lặng ngồi cạnh, lúc nào sãn sàng
để chia sẻ thì họ sẽ tự nói
Lòng vòng ba tiếng đồng hồ, lão bật mỗi một câu: "Cổ mất rồi, tối
qua, tai nạn".
Chỉ vậy thôi!
Mình cảm nhận được lão đau đến mức nào. Bao nhiêu năm qua lão
chưa từng bạc tình như người ta nói.
Rồi cuộc sống vẫn cứ tiếp tục trôi đi, mưu sinh và cơm áo sẽ lại cuốn
lấy lão, trách nhiệm và tình yêu thương với vợ con lão vẫn phải hoàn thành.
Nhưng có lẽ vết thương đó mãi mãi nằm ở đó, nhức nhối mỗi khi nhớ về.