SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 87

SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO!

Tuệ Nghi

www.dtv-ebook.com

ĐáM CướI MùA Thu

Mùa thu, sang đông thì sẽ là mùa cưới, mùa hạnh phúc, mùa của lứa

đôi về chung một nhà. Trời mưa thế này, nhiều nơi phải vứt ô tô để "chèo
xuồng" về nhà, nhưng tự dưng tôi vẫn thấy lãng mạn. Mưa làm tôi nhớ lại
chuyện đã từng xảy ra từ lâu.

Chuyện của Hân.

Hân đẹp, đẹp lắm! Đẹp kiểu hoang dại của núi rừng, vẻ đẹp mà bất cứ

gã đàn ông nào vừa nhìn cũng đã say. Mẹ Hân mất ngay khi vừa sinh ra
Hân, nhà nghèo quá không có tiền đưa đi trạm xá, sinh ở nhà bị hậu sản mà
chết. Nhà nghèo, đói cái ăn, lại có thêm con nhỏ, ba Hân dại dột đi ăn trộm
rồi bị bắt, đi án hai năm. Từ đó nó ở với bà nội. Mà cũng chưa hết, bi kịch
này chồng lên bi kịch khác khi mà mới ra tù được ít lâu, con Hân còn chưa
bén hơi ấm của cha thì ba nó đã vĩnh viễn rời xa nó trong một lần đi phụ hồ
bị ngã từ trên cao xuống. Vậy là nó mồ côi, cả cha lẫn mẹ.

Hết lớp 11, nó bỏ học nhảy tàu vào Nam, miền đất mà theo nó là dễ

kiếm ăn. Con gái con đứa mà nó hăng tiết đập nhau toe toé như cái mền
rách với mấy thằng choai choai ở khu chợ trời, cốt chỉ để kiếm một chỗ bán
đồng hồ "thó" (nghĩa là đồng hồ ăn cắp). Chạy ăn từng bữa, nhưng nó vẫn
ước kiếm đủ tiền về sửa nhà cho bà nội và xây lại mộ cho ba mẹ nó khang
trang. Ra đời "làm ăn", lúc được lúc mất, khi trúng quả nó sẵn sàng dắt đám
nhỏ ăn xin đánh giày trong khu vực đó đi ăn tối, nhưng cũng có lúc mất
trắng mấy lần còn bị công an rượt chạy tuột cả quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.