SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 90

SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO!

Tuệ Nghi

www.dtv-ebook.com

CáM Ơn Anh Đã Ra Đi!

Vào ngày đám cưới của người Hân yêu, sau mấy tiếng đồng hồ dầm

ngoài mưa, khóc cười và ngất lịm. Hân sốt một trận thập tử nhất sinh. Tụi
nhỏ ăn xin đánh giày ngoài chợ trời "lượm" Hân về, đắp khăn mát, vét nốt
đồng tiền cuối cùng của bọn để mua cháo gà đút cho Hân từng muỗng.
Trong cơn mê sảng, Hân vẫn khóc cười, vẫn gọi tên người mà giờ đây đã
không còn là của Hân nữa. Tụi nhỏ lắc đầu, ông Tiến Râu cũng lắc đầu thở
dài thườn thượt. Tình yêu là thứ có thể khiến một kẻ quật ngã và bóp nát
những trái tim tưởng chừng như đã hóa sắt háo thép.

Ba ngày sau tỉnh dậy trong cơn nhức đầu như búa bổ, Hân ngồi thừ ra

trước bộ áo dài đỏ mà tụi nhỏ đã toan vứt vào thùng rác. Ngoài kia, mưa đã
tạnh từ lâu, ngọn nắng đã lên cao, chim đang hót ríu rít, tiếng cô bán bánh
giò lanh lảnh từ xa vọng lại. Lòng Hân chùng xuống như chưa từng có cơn
giông nào kéo qua. Gấp bộ áo dài xếp xuống đáy vali, Hân chuyển sang
một căn phòng trọ khác tốt hơn, ít nhất là không còn cái cảnh khi trời mưa
phải mang hết thau chậu trong nhà ra mà hứng nước mưa. Hân ăn ngon
hơn, bữa ăn bắt đầu có thịt cá, Hân mua một vài cái áo mới cho bản thân,
điều mà mấy năm qua nó đã bỏ quên. Phải rồi, giờ có phải dành tiền đi
thăm ai nữa đâu, giờ có phải dành tiền để mua cái khác làm cho ai vui nữa
đâu. Tự làm bản thân mình vui không ngờ lại thoải mái đến như thế, điều
mà lẽ ra Hân nên biết từ lâu.

Một vài năm trôi qua nhanh chóng, nhoáng như một cái chớp mắt,

Hân học xong đại học. Cầm tấm bằng tại chức trong tay cũng không dễ
dàng gì để xin việc, đi hết công ty này đến công ty khác, người ta đều yêu
cầu bằng chính quy và kinh nghiệm làm việc. Hân thì kinh nghiệm "chạy"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.