thẳng vào bà như vậy là không lễ phép, nhưng mà ánh mắt của cô không
thể rời khỏi người bà.
Doãn Triệu Man nhìn Tiểu Mễ hồi lâu, vài phút không nói gì.Tiểu Mễ
rất nghi hoặc, cô ấy đến đây chỉ là xem mình thế nào thôi à?
"Cô rất trắng trợn."Doãn Triệu Man nhẹ giọng nói, giọng nói không ăn
nhập với sự nhu nhã bên ngoài.
"Dạ?"Tiểu Mễ giật mình.
"Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào người lớn như vậy, một chút giáo
dưỡng cũng không có."
"À, "Tiểu Mễ nghiêng đầu, "xin lỗi cô.Nhưng mà, không có ai nói với
cô à?"
"......?"
"Cô quá đẹp, đẹp đến mức có thể làm người ta quên đi rất nhiều
điều."Tiểu Mễ xấu hổ cười.
"Cô dùng những lời ngọt ngào này để tiếp cận Diêu phải không, bởi vì
nó là một đứa trẻ ngây ngô, cô luôn dùng những lời ngọt ngào như vậy để
mê hoặc nó phải không?"Doãn Triệu Man lạnh lùng.
Tiểu Mễ sửng sốt mở to mắt.
"Những đứa con gái bên cạnh Diêu tôi đã gặp một sô, có người ngây
thơ, có người huênh hoang, có người cố tình làm ra vẻ, có người thâm
độc.Nhưng mà, họ đều không thể làm cho Diêu động lòng."Doãn Đường
Diêu lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt dò xét, "Nhưng cô lại rất tài giỏi, lại có thể
làm cho Diêu yêu cô, thậm chí muốn chính thức giới thiệu cô cho tôi."
Tiểu Mễ ngơ ngác.