Anh xoa xoa mũi, cười trộm.Thực sự là rất ngốc, cái hộp to như vậy
làm sao có thể là thạch trái cây hay là cái khác đây?
"Ừ, đoán không ra."
"Ha ha ha ha, "Cô cười hưng phấn, "Thế có muốn biết bên trong rốt
cuộc là cái gì không?"
"Muốn."
"Muốn nhiều như thế nào?"
"Vô cùng muốn."
"Được thôi! Vì hôm nay là sinh nhật anh, cho nên em sẽ mở lòng tốt
không hành hạ sự tò mò của anh nữa."Cô đưa hộp quà cho anh, cười lớn,
"Em có tốt bụng không?"
"Ha ha, em rất tốt bụng."
"Anh xem món quà đi."Cô chờ đợi anh dùng mười ngón tay dài mở
hộp quà, "anh thích không?"
Bên trong là một cái áo sơ mi màu trắng.
"Cái áo này rất đẹp phải không?Khuy áo bằng gỗ, nhìn rất tinh xảo,
màu trắng cũng không quá chói mắt, trong cửa hàng nhìn thấy nó là em
nghĩ, nếu như Dực mặc nó lên sẽ nhất định vô cùng đẹp! "Cô thở dài hài
lòng.
Anh mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc áo, sau đó đặt nó
xuống, ôm chặt cô, dịu dàng tựa lên đầu cô:"Cảm ơn em, anh rất thích, thật
là một cái áo sơ mi rất đẹp."