"Dực, anh biết không?" rúc người trong lòng anh, cô làm nũng như
một con mèo con.
"Hả?"
"Anh là người con trai mặc áo sơ mi trắng phù hợp nhất trên đời này!
Một chút tỳ vết cũng không có, trong sạch, hoàn mỹ, khi anh mặc áo sơ mi
màu trắng, kể cả chiếc áo sơ mi trắng bình thường nhất, cũng sẽ hoàn hảo
như một thiên sứ, "Cô vuốt vuốt tóc, nghi hoặc nói, "Thực ra có lúc em
cũng cảm thấy rất kỳ lạ, trên đời này rõ ràng không có người hoàn hảo,
nhưng mà tại sao anh lại hoàn hảo đến mức một chút khuyết điểm cũng
không có vậy?"
"Cô bé ngốc."Anh mỉm cười.
"Này! Anh dám mắng em! "Cô giơ tay lên đấm anh.
Anh hôn lên trán cô, mái tóc ngắn mềm mại của cô luôn dịu dàng làm
lay động trái tim anh, "cô bé ngốc, đó là bởi vì em yêu anh, bởi vì yêu anh,
cho nên em không nhìn thấy khuyết điểm của anh."
"Có phải vậy không?"Cô nghĩ một hồi, nhìn anh, hai mắt mở to, "thế
trong lòng anh, em có phải hoàn hảo không có khuyết điểm không?"
Anh cười, lắc đầu:"không phải, em rất nhiều khuyết điểm."
Trong giây lát tay đấm, chân đá đều nhằm thẳng vào anh.
Cô nghiến răng dùng sức đánh anh:"Kẻ đáng ghét này! Anh không yêu
em nữa à! Đánh chết anh! Đánh chết anh! "
"Em có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm, lười biếng, ích kỷ, không
thích học, thiếu kiên nhẫn, hung dữ thích đánh người.....hơn nữa nhiều lúc