Không biết là bà đã đứng đó bao nhiêu lâu rồi, nhưng anh và cô vẫn
không nhận ra.
° ° °
Phòng đọc sách.
Doãn Đường Diêu ngồi sau chiếc bàn rộng rãi đắt giá, trên chiếc ghế
có chỗ đặt tay bằng ngọc, bà mặc một chiếc váy màu đen, đôi mắt có vẻ đỏ
ngầu, nếp nhăn trên mắt cũng rõ ràng hơn lần trước gặp mặt một chút.Bà
nhìn Tiểu Mễ đang đứng trước mặt, trong giọng nói dường như không có
chút tình cảm nào.
"Tôi đã nói với cô, không được lại gần Diêu."
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn bà, biết được chuyện của ba Doãn Đường
Diêu, rồi lại nhìn thấy bà, trong lòng cô cũng xót xa.
Doãn Triệu Man tức giận:"Sao không nói gì?"
"Xin lỗi."
Tiểu Mễ đột nhiên cắn chặt môi, nhìn bà chăm chú.
Hành động đó làm cho Doãn Triệu Man giật mình, bà ngồi thẳng
người lên, sau đó khôi phục lại sự lạnh lùng.
"Cô muốn làm trò gì?"
"Cháu làm cô lo lắng phải không?"Tiểu Mễ vuốt vuốt toc, xấu hổ nói,
"xin lỗi, xin lỗi cô."
Doãn Triệu Man lạnh lùng:"Bất kể cô làm thế nào, cũng không thể
làm tôi động lòng, cho nên hãy dừng lại đi."