Cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói.
"........Đối với bác là một việc rất đơn giản, có thể mang lại cho Dực
rất nhiều niềm vui, nhưng bác lại không làm."
Bùi Chấn Hoa nắm chặt lấy tay ghế.
"Nhưng mà, cháu không thể hận bác."Tiểu Mễ hít thở sâu, đau khổ
nói, "bởi vì Dực yêu bác.Bất kể bác làm điều gì, cháu biết Dực cũng sẽ tha
thứ cho bác.Anh ấy sẽ giữ nỗi đau ở trong lòng, nhưng bác là ba của anh
ấy, cho nên anh ấy yêu bác, mãi mãi cũng sẽ không hận bác.Như thế, cháu
có tư cách gì để hận bác đây?"
Lại một hồi yên lặng.
Cô cúi chào Bùi Chấn Hoa:
"Chỉ xin bác.Xin hãy nhớ rằng, bác từng có một người con trai, một
người con trai rất tuyệt vời.Mặc dù bác chưa từng gặp anh ấy, nhưng mà---
xin đừng quên anh ấy đi."
° ° °
Tiểu Mễ đi khỏi nhà họ Bùi.
Làn gió mùa hè thổi về phía sau lưng cô, trong vườn nhà đầy hương
thơm của hoa, ngôi biệt thự trắng của nhà họ Bùi dưới ánh nắng giống như
một tòa thành cổ.
Trong tòa thành có rất nhiều câu chuyện nhỉ.
Còn những người đã ra đi đó có quay trở lại đây không?
Ra khỏi vườn nhà họ Bùi, Tiểu Mễ ngẩng đầu, nhìn về phía tòa biệt
thự gần như giống hệt ở phía đối diện.