"Không được.Nếu như anh đi một mình, anh sẽ cảm thấy cô đơn."Cô
lắc lắc đầu, "Em đã nói rồi, sau này em sẽ luôn ở bên anh, không để anh cô
đơn một mình."Nếu như quay trở về quê cũ của anh, không có người thân,
chỉ có hơi thở của người lạ, Dực nhất định sẽ buồn.Mặc dù cô rất vụng về,
không biết cách để an ủi anh, nhưng mà, cô sẽ cố gắng để làm cho anh vui
trở lại.
Anh ôm chặt cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô Bùi trong khung ảnh im lặng nhìn anh và
cô, trong mặt dường như có một vẻ phức tạp khó đoán.
"Tiểu Mễ......"
"..........?"
"Ba và anh trai nhất định sẽ thích em."Hương thơm tươi mát từ cơ thể
cô tỏa lên mũi anh, anh ôm chặt cô, chờ đợi học có thể nhìn thấy người con
gái mà anh yêu.
"Ha ha, thế thì anh phải nói với họ, em rất dễ thương đấy."
"Được."
"Dực, em cũng sẽ thích họ."
Anh hôn lên mái tóc ngắn của cô.
Cô cười ha ha:"Bởi vì em thích anh như vậy, cho nên chỉ cần là người
nhà của anh, em đều yêu quý! "
........
.................