SẼ CÓ THIÊN THẦN THAY ANH YÊU EM - Trang 297

Hồi lâu, anh nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay lên chiếc bàn tròn, hạ ánh

mắt nhìn xuống, cặp lông mày trên khuôn mặt tuấn tú của anh chiếu xuống
thành một vệt đen, anh nhếch nhếch môi, cười nhạt nhẽo đau khổ:

"Tiếc là đội bóng của chúng tôi đã sớm bị loại ở trận bán kết, chứ nếu

vào được chung kết, nói không chừng..."

Ngọn gió cuối hạ mang đến hương vị trong lành mát mẻ.

Hương hoa lạnh nhạt.

Bên ngoài vườn hoa là đường núi yên tịnh.

Dưới tàng cây xanh rậm rạp,

Tiểu Mễ ngồi lặng lẽ, nhìn Bùi Ưu mặc áo sơ mi trắng, đột nhiên có

một cảm giác về số mệnh. Lá cây reo xào xạc, ánh nắng rọi qua tán lá lấp la
lấp lánh, máu huyết lưu thông như cũng chậm rãi, Tiểu Mễ lặng ngắm anh,
tim đập chậm đến độ có thể nghe thấy từng nhịp của nó.

Bùi Ưu ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trong bóng râm của tàng cây ẩm ướt, mái tóc ngắn của cô

mảnh dẻ mềm mại và tròng mắt đen trắng phân minh. Ánh mắt cô trong
suốt, lặng lẽ ngắm nhìn anh, trong ánh mắt có sự đau khổ và buồn thương,
như thể sợ bị người khác phát hiện, đang cố gắng khắc chế nỗi đau để giấu
nó vào trong tận đáy mắt.

"Cô... vẫn nhìn Dực như thế này sao?" Tim anh chợt đập nhanh, đột

nhiên hỏi.

Cô vội vàng cúi đầu xuống.

"Xin lỗi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.