SHIORIKO VÀ NHỮNG VỊ KHÁCH KÌ LẠ - Trang 72

Theo giọng điệu thì nghe chừng cô bé đang nghi ngờ tôi là tên trộm

nọ. Tôi thực sự muốn nhắc cho em ấy nhớ, rằng "Ban đầu, chính em là
người đã bảo anh tới gặp Shinokawa ở bệnh viện cơ mà". Song, rốt cuộc tôi
vẫn nhịn được và tiếp tục làm việc trong im lặng. Dù sao thì tôi cũng lớn
lên trong một quán ăn nên nếu cần thiết, tôi vẫn có thể giả vờ ra vẻ thân
thiện trong mọi trường hợp.

Chẳng biết là vì đã bớt đề phòng tôi hay chỉ đơn giản là thấy việc cứ

dính lấy tôi cả ngày quá phiền phức mà sáng hôm nay, cô bé không hề bước
chân ra khỏi nhà chính để sang cửa tiệm.

Lúc này, xung quanh tôi vô cùng yên tĩnh. Khởi động cái máy tính bên

cạnh quầy tính tiền lên để kiểm tra e-mail, tôi nhận được một bức thư dài từ
Shinokawa. Bắt đầu bằng câu, "Chào buổi sáng. Tôi là Shinokawa," sau đó
là một loạt hướng dẫn về công việc trong tiệm sách cho tôi và cuối cùng kết
thúc bằng, "Nhờ anh giúp cho. Nếu có vấn đề gì thì phiền anh gửi e-mail
cho tôi nhé."

Kể từ ngày đầu tiên đi làm cho đến nay, tất cả các hướng dẫn

Shinokawa đều gửi cho tôi qua e-mail. Bệnh viện Đa khoa Ofuna nơi cô
đang điều trị cấm sử dụng điện thoại di động trong phòng bệnh. Tất nhiên ở
ngoài hành lang thì được phép, nhưng Shinokawa bị thương ở chân nên
không thể tự rời khỏi giường được.

Thật ra tôi có thể tới bệnh viện nếu có ai đó tới mua hay bán sách, vấn

đề là chẳng có vị khách nào như thế cả nên suốt ba ngày vừa rồi, tôi không
hề có cơ hội nói chuyện với Shinokawa.

Công việc buổi sáng của tôi là chuẩn bị sách để giao theo đơn đặt hàng

vì tiệm sách cũ Biblia có tên trong trang web tìm kiếm sách cũ, và phần lớn
sách của tiệm đều có thể đặt mua qua mạng. Xem ra thì thu nhập của tiệm
sách Biblia hầu hết đến từ những đơn đặt hàng qua mạng này, bởi thế nên
dù vắng khách, cửa tiệm vẫn tiếp tục hoạt động được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.