SỐ ĐỎ - Trang 118

lụ khụ chống gậy, vừa ho khạc vừa khóc mấu, để cho thiên hạ phải chỉ trỏ:

- Úi kìa, con giai nhớn đã già đến thế kia kìa!” Cụ chắc cả mười rằng ai cũng
phải ngợi khen một cái đám ma như thế, một cái gậy như thế...

Ðiều băng khoăn của con cụ, ông Văn Minh, chỉ là mời luật sư đến chứng kiến
cái chết của ông nội mà thôi. Thế là từ nay mà đi cái chúc thư kia sẽ vào thời
kỳ thực hành chứ không còn là lý thuyết viển vông nữa. Ông chỉ phiền một nỗi
không biết xử trí với Xuân Tóc Ðỏ ra sao cho phải... Xuân tuy phạm tội quyến
rũ một em gái ông, tố cái cái tội trạng hoạng dâm của một em gái khác nữa
của ông, nhưng tình cờ đã gây ra cái chết của ông cụ già đ1ng chết. Hai cái tội
nhỏ, một cái ơn to... Làm thế nào? Ông phân vân, vồ đầu rứt tóc, lúc nào cũng
đăm đăm chiêu chiêu, thành thử lại thành ra hợp thời trang, vì mặt ông thật
đúng cái mặt một người lúc gia đình đương là tang gia bối rối.

Mà bối rối thật. Người chết, sau khi được quan trên khám qua loa, đã được
khâm niệm đến gần một ngày rồi, vậy mà chưa thấy cụ Hồng ra lệnh phát
phục, mặc dầu mọi công việc cử hành tang lễ đã quyết định xong xuôi. Phái
trẻ nghĩa là bọn dâu con, đã bắt đầu la ó lên rằng phái già chậm chạp. Cậu Tú
Tân thì cứ điên người lên vì cậu đã sẵn sàng mấy cái máy ảnh mà mãi cậu
không dùng đến. Bà Văn Minh thì sốt cả ruột vì mãi không được mặc những đồ
sô gai tân thời,c ái mũ mấn trắng viền đen –Dernières créations! - những cái
rất ăn với nhau mà tiệmÂu Hoá một khi đãlăng xê ra thì cá thể bán cho nhũng
ai có tang đương đau đớn vì kẻ chết cũng được hưởng chút hạnh phúc ở đời.
Ông Typn rất bực mình vì mãi không được thấy những sự chế tạo của mình ra
mắt công chúng để xem cái báo chí phê bình ra sao. Người ta đổ lỗi cho ông
Văn Minh không khéo can thiệp, để mọi việc phải trì hoãn, cụ Kỳ thuỷ sở dĩ
chưa phát nhục vhỉ vì chuyện Tuyết, hay việc Xuân Tóc Ðỏ đã gây ra cho Tuyết
vậy.

Khi cụ Phán bà ở nhà người vị hôn phu của Tuyết ra về đến nhà mình, thì,
trước những cặp mắt ngơ ngác của một bầy con cháu chí hiếu chỉ óng ruột
đem chôn cho chóng cái xác chết của cụ tổ, cụ bà đã lẳng lặng ra hiệu cho Văn
Minh theo mình lên gác với cụ ông. Lúc này, cụ ông đã hút xong điếu thuốc
thứ sáu mươi nên thằng bồi tiêm đã lui đi chỗ khác để mặc cụ hưởng những dư
vị mà thuốc phiện còn để lại trong phổi. Trông thấy cụ bà, cụ ông ngồi nhỏm
dậy hỏi dồn:

- Thế nào hở bà? Chuyện trò ra làm sao? người ta có hối hôn không?

Cụ bà lẳng lặng ngồi xuống cạnh. Văn Minh cũng kéo ghế đến gần sập. Nghe
ngóng mãi, cụ bà mới thở dài mà rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.