- À! Ðồ khốn nạn! Ðồ sở Khanh! Ðồ bạc tình lang! Làm hại cả một đời người
rồi thì bây giờ giở mặt phỏng? Này, con này chẳng phải tay vừa đâu! Liệu thần
xác!
Xuân Tóc Ðỏ đứng phắt lên, xua tay một cách chán nản:
- Thôi, tôi xin bà! Thế là tử tế lắm rồi! Bụng dạ bà tốt lắm! Tôi đã làm hại cả
một đời bà ấy à? Cái đó cũng có lẽ, cũng có thể!... Nhưng mà vâng lời bà, tôi
đã tìm cách cứu chữa rồi. Tôi đã đi mời cho bà một ông đốc tờ cẩn thận chứ
đây không thèm gọi bọn lang băm.
- Ấy chết!
- Bẩm thật thế đấy! Chỉ nội tối hôm nay là có đốc tờ đến chạy chữa cái trinh
tiết của bà.
Bà Phó Ðoan sợ hãi quá, kêu thất thanh:
- Tôi không biết! Mặc kệ! Tôi không có gì mà phải chữa!
Xuân Tóc Ðỏ:
- Bà tưởng đó là chuyện trẻ con đấy hẳn? Tôi với bà, như thế, dễ là chuyện
đùa! Ai dám bảo bà đã buộc tội tôi, là làm hại một cuộc dodòi danh tiết của bà!
Ai bảo bà bắt tôi cứu chữa!
- Mặc kệ! Tôi không lôi thôi!
Xuân Tóc Ðỏ giơ tay lên thề một cách cực kỳ hệ trọng:
- Tôi mà nói đùa thì cả họ nhà tôi bị trời tru đất diệt! Tôi cam đoan với bà là đã
có ông đốc tờ Trực Ngôn cứu chữa cho bà? Mà ông ấy đến bây giờ đây!
Bà Phó Ðoan lại kêu:
- Giời ơi! Ông đốc Ngôn! Thế thì tôi chết! Tôi phải chết!
Nhưng bà ta không được phép vặt mình vặt mẩy, hay giậm chân chan chát
nữa, vì ở ngoài cổng, tiếng còi ô tô đã rút lên inh tai. Bà vội nhìn lên đồng hồ,
thì ra đã 7 giờ rồi, khách khứa đã đến dự tiệc bữa tối để mừng cậu Phước đã
khỏi... ngúng nguẩy (nói kiêng).
Họp mặt bữa ấy, trừ một Tuyết, còn thì có tất cả những người thượng lưu xã