SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 119

như đụng nhẹ một cái là sẽ vỡ vụn ngay. Ngón tay đặt trên chuông cửa, anh
muốn nhấn chuông, nhưng những ngón tay dừng ở đó cứng đờ.

Cô ấy có trong nhà không?

Nếu nhấn chuông, cô ấy có ra mở cửa không?

Có hay không? Tiếng chuông cửa chỉ vang dội lại một cách trống rỗng

trong căn phòng đen tối, cô ấy vốn đã đi rồi, chuông nhấn lâu thêm nữa,
cũng chẳng có cô ấy ra để mở cửa đâu.

Đôi mắt Lạc Hi trở nên u ám.

Thật ngốc, lẽ nào đến bây giờ vẫn còn kỳ vọng sao? Ông trời luôn ban

cho anh một chút ấm áp và ngay sau đó là tận cùng của sự lạnh giá. Việc
lớn như vậy cô ấy làm sao không biết, nhất định là đã đi rồi, có thể là…
trên bàn tràn nhỏ trong phòng khách sẽ có một mảnh giấy nhỏ cô ấy để lại.
Anh hít một hơi thật mạnh, cố gắng để cho mình thoải mái, không phải là
đã quen lâu rồi sao? Chỉ có bản thân anh sẽ mãi mãi không rời bỏ anh mà
đi.

Anh lặng lẽ lấy chìa khóa.

Cắm vào ổ khóa cửa.

Cửa mở rồi.

Trong nhà sáng rực.

Không gian ấm áp.

Trong không khí mùi cơm, mùi thức ăn thơm sực nức mê hồn người.

Doãn Hạ Mạt từ trong bếp thò đầu ra, má bị dính ít bột mỳ, chiếc tạp

dề có hình chú gấu Winnie the Pooh mặc trên người, mái tóc buộc bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.