SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 120

chiếc khăn hoa chấm bi. Nhìn thấy Lạc Hi, Hạ Mạt cười tươi như hoa, đôi
mắt sáng như những ngôi sao vừa mới xuất hiện trên bầu trời đêm.

“Anh về rồi à!”

Doãn Hạ Mạt mỉm cười từ trong bếp bước ra dùng tạp dề lau khô tay.

Nụ cười của cô dịu dàng quá, như thể cô ngày ngày đều ở đây đợi anh về
nhà.

“Hạ Mạt…”

Cổ họng tắc nghẹn như bị chặn lại, chất dịch lỏng vừa ấm vừa nóng

khiến giọng nói Lạc Hi khàn khàn. Được nhìn thấy gương mặt bình thản,
dịu dàng của cô, đột nhiên Lạc Hi có cảm giác tràn đầy thứ hạnh phúc gì đó
không sao hiểu nổi, hình như mọi thứ đang hiện hữu trước mắt như không
có thật. Trong tích tắc đầu óc nhanh chóng bừng tỉnh, anh không dám để cô
phát hiện ra bộ dạng sung sướng chẳng thuộc kiểu gì của mình, Lạc Hi giả
vờ hít mùi thơm của cơm canh trong không khí, nói theo kiểu rất trẻ con:

“Thơm quá à ơi, làm món gì mà ngon vậy?”

Thật ra…

Chỉ cần cô ở đây…

Là tuyệt rồi…

“À, không biết anh có thích không?” Đôi mắt Doãn Hạ Mạt sáng rực,

cô cười và nói. “Đều là những món ăn rất đơn giản, chẳng qua là món tủ
của em nên mới thể hiện cho anh ăn. Chà chà, có khi không hợp khẩu vị
của anh!”

“Yên tâm đi, anh đang đói đây, giờ có thể ăn được cả một con voi

lớn!” Lạc Hi bước vào bếp, anh kinh ngạc nói: “Hả, mọi thứ đã chuẩn bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.