SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 122

lúc này, Hạ Mạt tin chắc rằng trên đời này không ai có thể vượt qua tay
nghề của Tiểu Trừng.

“Món ăn em làm ngon lắm.”

Lạc Hi khẽ húp canh đậu phụ cải trắng, dìu dìu, man mát, món canh

đó ngon đến nỗi Lạc Hi muốn nhai luôn cả lưỡi của mình.

“Món Tiểu Trừng nấu ngon hơn.”

“Của em!”

“Của Tiểu Trừng!”

“Của em!”

“Của Tiểu Trừng!”

Doãn Hạ Mạt bừng bừng khí thế trợn mắt nhìn Lạc Hi, ngón tay nắm

chặt đôi đũa, sau đó, đột nhiên, hai người nhìn nhau phá lên cười, hệt như
hai đứa trẻ, cảm giác vui vẻ ngập tràn.

Lạc Hi chớp chớp mắt, vừa cười vừa nói: “Được rồi, Tiểu Trừng nấu

cơm ngon nhất, vậy món em làm không ngon để đấy phần anh ăn hết”. Nói
rồi anh đổ hết phần canh còn dư lại vào bát của mình, Hạ Mạt còn chưa kịp
phản ứng, Lạc Hi đã húp hết luôn.

Doãn Hạ Mạt tròn mắt nhìn Lạc Hi.

Lạc Hi làm như vô tội nói: “Lẽ ra anh phải mau chóng làm quen với

loại canh không ngon này, sau này Tiểu Trừng có bạn gái, chỉ có hai chúng
ta ở với nhau, anh chỉ có thể được ăn canh của em nấu mà thôi.”

Hai má Doãn Hạ Mạt bừng đỏ, cô đứng dậy đi vào nhà bếp múc bưng

ra một bát cháo cho Lạc Hi. Cháo rất nhừ có màu xanh nhạt, chút lá nhỏ nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.