SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 123

trên bề mặt, thêm ít dầu vừng, mặn mặn, hương thơm lan tỏa.

“Đây là cháo rau dền cơm.” Hạ Mạt nói.

Lạc Hi nếm một miếng, lá rau dền cơm có vị hơi nồng, mùi thơm

thuần khiết của loại rau dại hòa chung với gạo nếp mềm của cháo, hương vị
giống như gió xuân tháng Ba giữa cánh đồng, thấm vào gan ruột.

Lạc Hi ngạc nhiên nói: “Từ trước tới giờ anh chưa ăn qua món này!”.

Doãn Hạ Mạt khẽ cười: “Rau dền cơm là loại rau có sức sống mãnh

liệt, giữa mùa hè nó lặng lẽ mọc ở góc vườn, trên bãi cỏ bằng phẳng và
giữa đồng, ở nơi cỏ hoang mọc luôn luôn có bóng dáng của nó. Tuy rằng
nhìn không đẹp, nhưng mà ăn rất ngon, đúng không?”

Hồi còn rất nhỏ, mẹ sớm tối ngược xuôi trong phòng trà quán rượu ca

hát cùng khách, Hạ Mạt thường dắt Tiểu Trừng đi chơi, Hạ Mạt thích nhất
là nhổ rau dền cơm, Tiểu Trừng có thể lững thững tập đi trên bãi cỏ, còn Hạ
Mạt có thể nhổ rau dền cơm mọc đầy chỗ đó. Mẹ rất thích ăn, cô và Tiểu
Trừng cũng rất thích. Sau này tuy đã lớn, nhưng mỗi lần mùa hè đến Hạ
Mạt vẫn dành thời gian ra ngoại ô nhổ rau dền cơm. Thi thoảng trong siêu
thị cũng xuất hiện bóng dáng rau dền cơm, nhưng dường như chỉ có rau dền
cơm do chính tay cô nhổ mới có được mùi vị thời thơ ấu.

“Rất ngon.”

Đôi mắt Lạc Hi đen láy long lanh, vị thơm thơm nhạt nhạt của rau dền

cơm chính là mùi vị của gia đình ư, không cần phải dùng đến những đồ ăn
ngon như thịt cá. Mùi vị này có thể thưởng thức mãi mà không chán. Ánh
đèn ấm áp, cô cười trong bếp, mùi thơm của món ăn thanh đạm, tất cả đều
tươi đẹp và hạnh phúc đến thế.

Trái tim Lạc Hi đột nhiên nhói đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.