SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 121

xong hết rồi à? Hạ Mạt, em giỏi vậy sao…”. Trong bếp, mấy món ăn đã
bày ra đĩa, bên trên có đậy lồng giữ nhiệt, nồi cháo ở trên bếp đang liu riu
lửa, mùi thơm dìu dịu…

Trong phòng ăn.

Một chiếc đèn chùm nho nhỏ.

Món măng đông cô xào bày trong đĩa sứ mà xanh nhạt, món sứa trộn

giấm bày trong đĩa sứ màu đen, món ngó sen xào chay bày trong đĩa sứ
màu lam nhạt, món canh đậu phụ cải trắng đựng trong chiếc tô màu trắng,
tất cả đều là những món ăn rất thanh đạm, nhưng ăn rồi thì mùi thơm cứ
đọng mãi trong miệng.

“Anh ăn quen không?”

Doãn Hạ Mạt cẩn thận hỏi, cô e ngại các món ăn quá thanh đạm,

nhưng đây toàn là những món sở trường của cô, ở nhà cô vẫn thường hay
làm vì Tiểu Trừng rất thích ăn.

“Anh cứ nghĩ là chỉ có Tiểu Trừng biết nấu cơm.”

Măng đông cô xào cực kỳ thơm ngon, Lạc Hi nhâm nhi như không nỡ

nuốt xuống. Anh đã từng thưởng thức hầu hết những món ăn ngon ở khắp
nơi trên thế giới, nhưng những tay đầu bếp thực hiện những món ăn không
ai có thể sánh với Hạ Mạt.

“Không ngờ, tay nghề của em đỉnh vậy.”

“Tiểu Trừng nấu còn ngon hơn em, anh đã thưởng thức tài nghệ của

nó, đáng lẽ phải cảm thấy món ăn của em khó nuốt mới đúng.” Hạ Mạt
mỉm cười. Tiểu Trừng là đứa em trai tốt nhất trên đời này, cô không cho
phép Tiểu Trừng ra ngoài làm thêm, Tiểu Trừng đã lo toan mọi việc cơm
nước, dọn dẹp trong nhà, lại còn nghiên cứu cả nghệ thuật nấu ăn, cho đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.