SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 149

cũng đã lớn rồi, mình cũng muốn bảo vệ chị mình, cũng muốn chia sẻ,
gánh vác những đau khổ và phiền muộn cùng chị”.

Trân Ân há hốc miệng.

Cô biết ý tốt của Hạ Mạt đã làm tổn thương đến Tiểu Trừng.

Hôm trước, sau khi đọc được trên báo tin Hạ Mạt bị An Bân Ni tát,

Trân Ân chạy ngay đến nhà Hạ Mạt, nhìn tờ báo, mặt Tiểu Trừng tái mét
làm Trân Ân sợ hết hồn tưởng bệnh Tiểu Trừng phát tác. Điện thoại di động
của Hạ Mạt lại tắt, Doãn Trừng ruột gan như lửa đốt, mất hết cả bình tĩnh,
cậu bấm máy liên tục nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể liên lạc
nổi, cơ thể của Tiểu Trừng không còn chịu đựng được nữa, mặt trắng bệch
rồi ngất lịm trên sofa.

May mà Trân Ân biết thuốc của Doãn Trừng để đâu, vội vàng lấy

thuốc, mãi cậu ta mới từ từ tỉnh lại. Bấy giờ Trân Ân cuống cuồng định gọi
xe cấp cứu đưa Tiểu Trừng đến bệnh viện, song Tiểu Trừng lại giật lấy điện
thoại cố chấp bấm số di động của Hạ Mạt.

Rốt cuộc, mãi sau Hạ Mạt cũng điện thoại lại, Trân Ân thấy rõ ràng

khuôn mặt của Doãn Trừng đầy lo lắng, song cậu vẫn có thể nói chuyện với
Hạ Mạt bằng một giọng rất bình tĩnh và ôn hòa đến thế, trái tim Trân Ân
muốn vỡ vụn. Trước khi Hạ Mạt quay về, Doãn Trừng còn dặn dò cô tuyệt
đối không được đem chuyện cậu mới phát bệnh nói cho Hạ Mạt biết.

Tiểu Trừng đúng là người em trai tốt nhất trên đời…

“Hạ Mạt là không muốn cậu phải lo lắng.” Trân Ân khẽ nói. “Hạ Mạt

rất kiên cường, có thể giải quyết và đối diện với rất nhiều, rất nhiều chuyện,
cậu là người Hạ Mạt yêu quý nhất, Hạ Mạt chỉ là muốn cậu được sống vui
vẻ và hạnh phúc.”

Doãn Trừng gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.