SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 148

“Đừng có gọi mình bằng chị đi”, Trân Ân nản lòng uể oải hút hạt trân

châu dưới đáy cốc qua ống hút, “làm như mình già rồi, gọi là Trân Ân được
rồi”.

Doãn Trừng ngơ ngác.

Trân Ân nhìn bộ dạng ngô nghê của Tiểu Trừng vội lật đật phủi tay, nở

nụ cười nói: “Không sao, không sao! Cậu cứ nói tiếp đi!”

“Trân Ân…”, Doãn Trừng ngập ngừng, rốt cuộc cũng nén được chữ

“chị” đó xuống, “tôi muốn nhờ bạn một việc, được không?”

“Được! Được!” Cô nàng xúc động suýt rơi nước mắt!

Ông trời ơi, Tiểu Trừng đã gọi mình là gì ấy nhỉ?! “Trân Ân”, ông trời

ơi, hai tiếng đó được nói ra từ miệng Tiểu Trừng nghe sướng tai quá! Đừng
có nói là nhờ có một việc, cho dù có là một trăm việc, có phải lên trời hái
sao cũng không thành vần đề!

“Trước đây mình luôn cảm kích bạn”, ánh mắt Doãn Trừng trong suốt

như nước mùa xuân, cậu cười, nói, “bạn là bạn của chị mình, ở bên cạnh
chị mình, chăm sóc chị ấy, giúp đỡ chị ấy, cho nên mình rất cảm kích bạn”.

“À, thì việc đó là việc nên làm mà!”

Vả lại, Trân Ân nghĩ cũng thấy áy náy, thực ra là Doãn Hạ Mạt chăm

sóc cô nhiều hơn. Ở trường giúp cô ghi chép, trong lúc làm thêm thường đỡ
cho cô một phần công việc, nay lại đem đến cho cô cơ hội tốt như vậy, để
cô có thể thực hiện được ước mơ trở thành người quản lý của mình.

“Có một vài chuyện, chị mình sợ mình lo lắng nên không chịu tâm sự

với mình, mình mãi mãi là đứa em trai luôn cần phải được bảo vệ”, nụ cười
trên gương mặt Doãn Trừng thoáng chút phiền muộn, “nhưng mà, mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.