SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 216

Trước máy vi tính.

Trước màn hình lớn trên dường phố.

Tất cả mọi người đều nín thở!

Lăng Hạo trầm lặng, ngượng ngập và lúng túng, sắc mặt lúc đỏ lúc lại

trắng. Trong lòng không ngừng giằng xé, lương tri buộc anh phải nhìn
Doãn Hạ Mạt, cô đang dửng dưng dán mắt nhìn anh, ánh mắt rất bình tĩnh
nhưng lại phảng phất vẻ bất cần. Đầu óc Lăng Hạo có những tiếng búa đập
ầm ầm, cảm giác hổ thẹn buộc anh né tránh đôi mắt Hạ Mạt.

An Bân Ni yếu ớt dựa vào lòng Lăng Hạo.

Cô ta nắm chặt tà áo Lăng Hạo như nắm chặt ngọn cỏ cuối cùng trong

cuộc đời, sắc mặt trắng bệch, sự sợ hãi và thỉnh cầu biến đôi mắt của An
Bân Ni giống như người sắp chết khiến người ta phải sợ hãi.

Lăng Hạo biết…

Tiền đồ của An Bân Ni, danh dự của An Bân Ni, tất cả những thứ mà

bao nhiêu năm qua cô khổ sở cố gắng mới có được, tất vả đang nằm trong
câu trả lời của anh…

“Xin lỗi, Hạ Mạt…” Lăng Hạo như thể bỗng chốc già đi mười tuổi,

anh lẩn trốn ánh mắt Hạ Mạt, giọng tắc nghẹn không còn sức lực, câu nói
chỉ khẽ vọng trong hội trưòng của buổi họp báo. “Tôi không thể làm Bân
Ni đau khổ…”

“Lăng Hạo…”

An Bân Ni rớt nước mắt hạnh phúc, cô ta dựa đầu vào ngực Lăng Hạo,

ôm chặt lấy anh ta hệt như cảnh lãng mạn hỉ nộ đan xen trong phim ảnh!

Lăng Hạo đờ đẫn đứng im đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.