SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 214

Cô ta cười miễn cưỡng nói: “Là Lăng Hạo mua chiếc nhẫn giống như

vậy đó”.

“Tôi nhớ là chiếc nhẫn kim cương đó là do một nhà kinh doanh vàng

bạc đá quý tài trợ, vì để tỏ lòng yêu quý cô và bộ phim Bản tình ca trong
sáng đã đặc biệt làm ra chiếc nhẫn có hình dáng độc nhất vô nhị này.” Doãn
Hạ Mạt mỉm cười thản nhiên.

Hội trường hoàn toàn im lặng.

Cánh phóng viên đưa mắt nhìn nhau.

Trán An Bân Ni toát mồ hôi hột, cô cố định thần lại rồi lên tiếng giải

thích: “Có lẽ tôi đã nhớ nhầm, hộp đựng nhẫn trong ngăn kéo rất nhiều,
không lưu tâm đã lấy nhầm”.

“Nhẫn lấy nhầm cũng không sao”, Doãn Hạ Mạt nói với An Bân Ni,

“nhưng mà có rất nhiều chuyện không nên nhớ nhầm thì tốt hơn. Ví dụ như
tôi chưa từng có tư tình riêng với Lăng Hạo, thậm chí hai chúng tôi chưa
bao giờ đi ăn riêng ở ngoài với nhau, làm sao cô lại có thể nhớ nhầm thành
tôi có ý đồ cướp anh ấy được cơ chứ?”.

“Cô…” An Bân Ni bất động, hồi lâu, đôi môi trắng bệch của An Bân

Ni mấp máy. “Rốt cuộc cô muốn nói gì? Cô đã có ý đồ dụ dỗ Lăng Hạo, tại
sao cô lại không dám thừa nhận? Giờ này biết mình là kẻ thứ ba sẽ bị người
khác khinh bỉ, cho nên cô sợ, muốn phủ nhận đúng không? Cô đã có gan dụ
dỗ Lăng Hạo ở khách sạn, thì nên có gan dám làm dám nhận…”.

“Khách sạn?” Doãn Hạ Mạt cau mày. “Khách sạn mà cô nói là khách

sạn nào? Hôm đó là ngày mấy tháng mấy?”.

“Không nhớ nữa…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.