SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 239

“Cảm ơn anh, hôm đó…” Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu, khẽ nói.

“Có nhớ anh nhiều không?” Lạc Hi ngắt lời cô, nụ cười mệt mỏi mà

dễ chịu. “Sang đến ngày thứ hai ở Nhật, anh bị cảm một chút, anh ngoan
lắm nhé, uống ngay thuốc em bảo anh mang theo. Em thế nào? Có thực
hiện như lời anh không? Có nhớ anh nhiều nhiều không cưng?”

“…”

Cô hơi ngẩn người quay đầu nhìn anh.

“Em đó”, Lạc Hi ngán ngẩm nhìn cô, tức mình đưa tay véo nhẹ lên

mũi Hạ Mạt, giọng giận dỗi, “chẳng nhớ anh chút nào đúng không? Không
gọi điện thoại lấy một lần, đã thế lại còn khoá máy, gọi về nhà em cũng
không gặp… xảy ra chuyện lớn như vậy, không nói với anh đã đành, đằng
này không để anh được gặp em… trước đó anh đã nhắc rồi, vậy mà trong
cuộc họp báo, nhìn thấy anh vẫn cứ cái mặt hờ hững, gặp anh không vui
à… đúng là không nhớ anh chút nào sao?...”.

Tay anh véo mũi cô cay cay.

Đôi mắt tự dưng cũng cay cay.

“Em…”

Giọng cô ngập ngừng, hình như trái tim sắt đá đột nhiên bị thủng một

lỗ, dòng dung dịch nóng bỏng như muốn trào hết ra ngoài. Cô hốt hoảng
định quay mặt đi, Lạc Hi giữ cô lại, nhìn cô đến ngạt thở, anh hôn lên đôi
mắt cô.

Đôi hàng mi ươn ướt của cô nhẹ run rẩy dưới làn môi anh.

Nước mắt nóng bỏng ấy hoà vào nụ hôn của anh.

“Mạt Mạt…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.