SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 279

tưởng tượng đến chuyện cô bé Hạ Mạt mới mười lăm tuổi, làm sao có thể
một mình đối mặt với tất cả.

Trong lòng có linh cảm nặng nề, không rõ ràng, đột nhiên anh cảm

thấy ngột ngạt khó thở.

Trong phòng khách, Doãn Hạ Mạt trơ trọi một mình quỳ trên nền đất

lạnh lẽo, trước mặt là di ảnh bố mẹ Doãn. Anh choàng tay ôm chặt vai cô
bé, cô bé quay ngoắt đầu lại, khuôn mặt nhợt nhạt không một giọt nước
mắt, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, ngoài sự đau thương và tuyệt vọng ra còn
ẩn chứa một nỗi oán hận điên cuồng trong đó!

“Hạ Mạt…”

Hạ Mạt như con dã thú bị thương trợn mắt nhìn anh, nỗi oán hận trong

đôi mắt ấy khiến trái tim Âu Thần đột ngột thắt lại.

Cô bé đứng dậy, cơ thể yếu ớt đứng không vững, theo bản năng anh

toan đưa tay ra đỡ, nhưng cô bé đã tránh anh như tránh con rắn độc nham
hiểm, đáng ghét rồi bước thẳng ra ngoài.

Bầu trời không trăng.

Vắng cả ánh sao.

Trong màn đêm tối tăm, gió khiến cành lá cây anh đào kêu hoảng loạn,

khắp sân sương mù dày đặc bao phủ, sương đêm trắng xóa đến ngạt thở.

“Tai nạn xảy ra như thế nào? Tiểu Trừng sao rồi? Em…”

Nhìn dáng vẻ im lăng lạnh lùng. Âu Thần chột dạ, quen biết nhau từ

khi cô bé mười một tuổi, cô bé hoặc vui, hoặc giận, hoặc im lặng, nhưng
chưa khi nào cô bé lạnh lùng im lặng như thế này, thậm chí, gương mặt cô
bé lúc này xem ra cực kỳ tàn khốc…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.