SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 281

phòng cấp cứu, các bác sĩ, y tá hết ra lại vào, chỉ còn một mình cô bé cô
độc bên ngoài. Sợ hãi run rẩy, cô bé muốn khóc thét lên, thậm chí cô bé còn
muốn chết, Cô bé sợ hãi, cô bé sợ hãi, cô bé sợ hãi…

Cô bé thà rằng không được sinh ra trên đời này…

Không được sinh ra, không phải sống, cô bé sẽ không phải đối mặt với

những sự chết chóc và sợ hãi như thế! Cô bé hận mẹ đã sinh ra mình, mẹ đã
sinh ra cô bé mà tại sao lại chết đi bỏ mặc cô bé?! Cô bé hận bố mẹ Doãn,
họ đã cho cô bé và em Tiều Trừng bao năm nay hạnh phúc mà tại sao lại
nhẫn tâm chết đi, bỏ lại hai chị em cô? Cô hận Tiểu Trừng, cậu đã hứa sẽ
mãi mãi sống bên chị mà tại sao lại bị đưa vào phòng cấp cứu, khiến cô
khủng hoảng, sợ sệt như thế này?!

Cô bé hận tất cả mọi người!

Cô bé đã là một con người kiên cường, đã là một con người hiểu biết,

tại sao còn muốn hù dọa cô, tại sao làm cô bé thêm tổn thương, tại sao còn
muốn cướp đi những thứ vốn chỉ còn chút xíu nhỏ nhoi đến tội nghiệp của
cô?!

Người cô hận nhất là anh!

Tên trùm sò đã gây ra tất cả bi kịch này.

Một công tử danh giá cao quý nhưng lại coi mạng người khác như con

kiến mà mình có quyền hành xử. Nếu không phải vì anh đã uy hiếp bố cô
đuổi Lạc Hi đi, Tiểu Trừng sẽ không buồn tới mức đổ bệnh, bố Doãn không
đến nổi day dứt mà không bị phân tâm khi lái xe, đã không xảy ra tai nạn
trong lúc gọi cho cô bé kêu Lạc Hi trở về! Nếu không có sự ngang ngược
vô lý của Âu Thần, tai nạn đã không xảy ra! Cô bé hận anh! Cô bé thề rằng,
cô sẽ bắt anh phải chịu đau khổ gấp mười lần, gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi
khổ mà cô đang phải hứng chịu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.