SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 283

Trong nụ cười của cô, âm sắc dường như có phần điên dại, Âu Thần

sợ hãi, hình như cơn ác mộng đang từ từ hiện ra trước mặt anh.

“Anh nghe kìa…” Cô bé dang hai cánh tay nhè nhẹ xoay tròn dưới gốc

cây anh đào, cười nói hồn nhiên như đang mộng du. “… Thế giới sao yên
tĩnh đến thế… không có người nói, không có ai thút thít… yên tĩnh như
trong một giấc mơ…”

“Hạ Mạt”, sợ hãi nghe tiếng cô bé cười, Âu Thần nắm lấy vai cô bé lo

lắng hỏi: “Rốt cuộc là sao? Tai nạn xảy ra như thế nào? Có bắt được lái xe
gây tai nạn không? Tiểu Trừng giờ ra sao? Trong bệnh viện…”

Nụ cười thoáng qua trên gương mặt Hạ Mạt, cô bé nhìn Âu Thần, hai

gò má đỏ lên có vẻ không bình thường, cô bé nói:

“Tất cả chuyện này không phải do anh sắp đặt sao? Hỏi tôi làm gì

nữa?”

“Cái gì?!” Âu Thần giật mình cả kinh, sự kinh ngạc và bất ngờ khiến

những ngón tay cậu cứng lại. “Anh sắp đặt ư? Em…”

“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Anh đã ra lệnh cho Lạc Hi phải ra đi, khiến

Tiểu Trừng buồn rầu phát bệnh, khiến bố tôi day dứt không yên, khi lái xe
tinh thần bấn loạn mà dẫn tới tai nạn… tất cả đều thật hoàn hảo!” Cô bé lại
giễu cợt. “À không, không phải anh sắp đặt, anh chỉ sắp xếp bước đầu tiên,
sau đó ông trời xấu xa giúp anh hoàn thành những bước tiếp sau. Ha ha,
Thiếu gia Âu Thần cao quý, làm sao tay có thể nhúng chàm được.”

Âu Thần hết sức kinh ngạc, rất nhẹ nhàng, cô bé mười lăm tuổi cười,

vòng tay mở rộng tiếp tục nhẹ nhàng xoay tròn. Cơn gió đêm lay động lá
cây anh đào, đêm đen không trăng cũng chẳng sao, làn sương trắng như yêu
ma xuất hiện bao trùm khắp sân nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.