SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 286

Anh cố giải thích:

“Anh không ngờ, để Lạc Hi ra đi lại có thể gây nên…”

“Anh có thể ngờ được chuyện gì?” Cô lạnh lùng cắt ngang lời anh,

ngọn lửa trong mắt cô đang bùng lên sự điên loạn. “Anh ngờ được không?
Có một câu tôi muốn nói với anh từ rất lâu rồi, anh có muốn nghe không?”

“Em…”

“Tôi chưa từng yêu anh.”

“…”

“Ở bên anh chẳng qua chỉ là vì có thể đảm bảo công việc cho bố tôi,

đảm bảo cho tôi và Tiểu Trừng có thể sống cuộc sống không phải lo nghĩ
về vấn đề cơm áo gạo tiền!”

Nhìn thần sắc Âu Thần mỗi lúc một nhợt nhạt, lòng thù hận trong cô

bé cuộn trào! Không cần phải nghĩ ngợi nhiều, lúc này đầu óc Hạ Mạt trống
rỗng. cô bé chỉ muốn làm Âu Thần phải đau khổ, phải tổn thương! Khoái
cảm của việc trả được thù khiến Hạ Mạt mất hết lý trí, Âu Thần đã phải
hứng chịu nổi đau của cô bé, Hạ Mạt muốn Âu Thần phải đau gấp trăm,
gấp vạn lần!

“Giờ đây, cuối cùng tôi không bận tâm đến bất cứ ai, cũng chẳng cần

người lo cho mình nữa, như thế sẽ không phải gặp lại anh, có thể chia tay
với anh, anh có biết là tôi vui lắm không? À! Đúng rồi! Còn một chuyện
nữa anh đã làm cực tốt…”

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm đau khổ của Âu Thần,

cô bé đến sát bên người anh, chậm rãi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.