SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 289

không thấy Âu Thần đưa tay nhận lại, Hạ Mạt thuận tay ném luôn đi. Một
cơn gió thổi tới, sợi ren lụa bay lên trong màn đêm, giống như con bướm
vô hồn lượn lờ, hồi lâu mới lả lướt rơi xuống…

“Từ nay về sau, anh và tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa!” Hạ Mạt lạnh

lùng tuyên bố dấu chấm hết của hai người, đôi mắt cô bé không giấu nỗi
những mệt mỏi, buồn phiền. dường như cô bé không còn muốn thấy anh
thêm một lần nào nữa.

“Anh đã xin lỗi rồi mà!”

Nhìn sợi ren lụa bị cô bé quăng đi, Âu Thần thấy ớn lạnh nơi xương

sống, máu như đông lại, sự ngạo mạn và sợ hãi của tất cả những gì đã và
đang xảy ra đã làm mất đi mối đan xen giữa nổi đau và sự hoảng loạn về
tinh thần cô bé. Những ngón tay Âu Thần lạnh ngắt, dường như mọi bộ
phận trên cơ thể anh đều bị đóng băng lại rồi lại bị vỡ vụn ra từng mảnh
nhỏ.

Cô bé trong cơn tức giận cùng cực bật lên tiếng cười:

“Xin lỗi? Chỉ cần hai chữ này thôi sao? Anh nghĩ vậy là xong à?”

“Vậy em hãy nói để anh biết…” Đôi mắt Âu Thần trắng bệch, ánh mắt

tối tăm chết lặng, “… phải làm sao mới được đây?”

Làm sao mới được? Trong bệnh viện, thi thể bố mẹ cô bé máu me đầm

đìa bị tấm drap trắng muốt phủ lên, mạng sống của cậu em Tiểu Trừng
đang nguy kịch trong phòng cách ly, chưa biết sống chết thế nào, những
chuyện này làm sao có thể đổi lại được? Từng cơm phẫn nộ không kiềm
chế nổi hết lần này tới lần khác lại bùng lên dữ dội! Quả nhiên là Thiếu gia
ở trên cao vời vợi, có tiền, có quyền, chẳng phải cái gì cũng có thể đổi được
hay sao? Nỗi uất hận đã khiến cô bé như một con mèo hoang bị kích động.

“Làm gì cũng không thể được nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.