SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 320

“Tám cảnh.”

“Thế thì nhất định là rất mệt, lát nữa anh về sớm mà nghỉ ngơi.”

“Không mệt.”

Lạc Hi thản nhiên nói, anh gắp một miếng rau lên ăn, miếng cánh gà

trong bát vẫn chưa đụng tới. Hạ Mạt lại ngỡ ngàng, Tiểu Trừng cũng nhận
ra không khí bất thường này, cậu ăn vội rồi buông bát đũa xuống, nói:

“Chị à, tối nay bọn lớp em tụ tập, em đi đây.”

“Ở nhà bạn nào đấy?” Hạ Mạt hỏi,

Đó chỉ là cái cớ nhất thời Tiểu Trừng nghĩ ra để cho chị Hạ Mạt và

anh Lạc Hi ở riêng với nhau, vậy mà lúc này lại nghĩ không ra cái tên của
bạn nào cho hợp lý một chút, Tiểu Trừng bối rối nói:

“Là...”

“Trời tối, gió to, sức khỏe của em lại không tốt”, Hạ Mạt ôn tồn nói,

“ở nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay đừng đi ra ngoài nữa, được không?”.
Tâm ý của Tiểu Trừng sao cô lại không hiểu, chỉ có điều, làm sao cô có thể
vì sự giận dỗi vô lý của Lạc Hi mà để Tiểu Trừng phải ra ngoài lánh mặt.

“Dạ”, Tiểu Trừng trù trừ do dự, nói, “thôi được, vậy em về phòng vẽ

tranh vậy, ngày mai phải giao một bức vẽ màu nước”.

Tiểu Trừng đi khỏi, còn lại hai người, Lạc Hi và Hạ Mạt cùng nhau ăn

cơm.

Chú mèo Sữa Bò nằm ngủ trên bệ cửa sổ tỉnh giấc, nó nhanh nhẹn

chạy tới cọ vào giày Lạc Hi làm nũng, Lạc Hi vẫn giữ nguyên sự yên lặng
ăn cơm, chẳng thèm để ý, quan tâm tới nó. Hạ Mạt ngạc nhiên nhìn Lạc Hi
vài giây rồi lấy chiếc đĩa nhỏ đổ chút thức ăn đặt trên mặt đất để Sữa Bò ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.