SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 373

Mặc dù, bác sĩ Trịnh và các bác sĩ đều biết rõ bệnh tình của Tiểu

Trừng, nhưng khi nghe Doãn Trừng kể về tình trạng sức khỏe của cậu họ đã
rất sốt sắng, khẩn cấp đưa Doãn Trừng đi làm một loạt xét nghiệm. Nhìn
những kết quả xét nghiệm, các bác sĩ tỏ ra nghiêm trọng nói với Doãn Hạ
Mạt, Doãn Trừng phải lập tức nhập viện để tiến hành điều trị.

“Chị, chị về nhà đi.”

Doãn Trừng nằm trên giường bệnh, cười thật hiền hậu, hàng lông mi

mỏng manh như những đôi cánh của các thiên thần. Dịch truyền trong bình
tí tách nhỏ từng giọt.

Lồng ngực Doãn Hạ Mạt thắt lại.

Đột nhiên cô phát hiện không biết từ lúc nào, cằm của Doãn Trừng đã

gầy đến mức nhọn hoắt ra thế kia, đôi môi như trong suốt. Doãn Hạ Mạt
vẫn luôn nghĩ rằng Tiểu Trừng đang trong thời kỳ lớn nên vóc dáng thay
đổi là chuyện bình thường. Vả lại Tiểu Trừng và cô không ăn ít đi, vẫn
ngon miệng, nên cô nghĩ bệnh của Tiểu Trừng không có gì đáng lo ngại...

Nào ngờ...

Cô bắt đầu hoảng loạn, lo sợ .

Do cô nhầm lẫn gì chăng? Do cô sơ ý chuyện gì chăng?

“Chị, chị biết là các bác sĩ thường hay thích trầm trọng hoá vấn đề, chỉ

là mấy ngày trước em bị cảm sốt, chứ sức khoẻ của em vẫn đỉnh thế này,
sống đến 80 tuổi cũng chẳng là gì.” Doãn Trừng mỉm cười nắm tay chị.
“Chị, đừng lo lắng quá, thực sự không có gì đâu.”

Doãn Hạ Mạt điều chỉnh lại hơi thở, ngồi bên giường bệnh, cô nắm lại

bàn tay Tiểu Trừng và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.