SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 430

Ngực cô nóng lên, Doãn Hạ Mạt sững sờ nhìn Lạc Hi, giây phút ấy, cổ

họng như có cái gì nong nóng trào lên khiến cô không nói thành lời, chỉ có
chùm chìa khoá trên tay cô đang kêu lẻng xẻng.

“Gì mà hoảng hồn như thế?”

Lạc Hi từ từ đứng lên, nhìn vẻ sững sờ của cô, anh cười mà như không

cười, phảng phất như bị một đám sương mơ vây lấy, giọng anh rất khẽ
nhưng không hề có chút biểu cảm nào.

“Lẽ nào… em không muốn gặp anh?”

“Không phải.”

Thần thái mơ hồ bất định của Lạc Hi làm cho cô cảm thấy không biết

làm thế nào mới phải. Cô cười mà cảm thấy khoé miệng đông cứng lại.
Doãn Hạ Mạt vội vàng quay người, cúi đầu mở cửa rồi nói:

“Anh vào đi.”

Trong phòng tối om.

Không khí trong phòng bốc lên cho thấy dường như đã lâu lắm rồi

không có người ở, nền nhà phủ một lớp bụi mỏng, bụi bị gió thổi lên làm
Doãn Hạ Mạt ho sặc sụa.

“Meo!”

Con mèo Sữa Bò như cái bóng đen nhoà tới!

Lạc Hi ôm lấy nó, con Sữa Bò chỉ còn da bọc xương, hình như đã bị

bỏ đói lắm rồi, hàm răng nhọn hoắt của nó cắn vào cánh tay anh một cái rồi
cứ liếm qua liếm lại.

“Đưa nó cho em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.