SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 434

Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại, đau nhói bên thái dương. Đầu cô bỗng

dưng đau như muốn vỡi ra, hàng lông mi giật giật. Cô biết bức ảnh đó là
thật chứ không phải là dùng kỹ xảo, chỉ có điều cô không muốn phải suy
nghĩ, cô đã chọn “tin” Lạc Hi .Thế nhưng, tại sao đúng lúc cô đang mệt mỏi
nhất anh lại kể với cô những chuyện này…

“Em không muốn nghe… em mệt lắm, mấy ngày hôm nay…”

“Vô cảm đến thế sao? Một chút không thèm quan tâm sao?!” Trong

cơn giận dữ, Lạc Hi không để ý nhận ra nét mặt mệt mỏi xanh xao của
Doãn Hạ Mạt. Lạc Hi tức tối hỏi: “Rốt cuộc tôi là cái gì trong lòng cô?! Vì
cô quá tự tin cho rằng ngoài cô ra tôi không thể yêu được người con gái nào
khác ư, hay là đối với cô, tôi không là cái gì cả nên cô mới không thèm để ý
dù chỉ một chút thôi sao?!”

“Meo…”

Con mèo Sữa Bò giật mình kinh hãi trước tiếng nói giận dữ của Lạc

Hi, nó rúm ró co ro trong góc phòng, đôi mắt tròn liên tục đảo qua đảo lại
một cách bất an nhìn hai người phía trước sofa.

“Lẽ nào em tin tưởng anh cũng là sai sao?”

Doãn Hạ Mạt sững sờ nói. Cô thật sự không muốn lại cãi vã thêm với

anh nữa. Cô thấy quá mệt mỏi nên chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút,
sau đó mới nghĩ gì thì nghĩ.

“Là tin tưởng sao?”

Lạc Hi cưòi thất thần, làn sương trong đáy mắt khiên anh càng đẹp ma

quái, càng xa lạ.

“Cho nên em mới không gọi điện thoại cho anh, không về nhà, tắt điện

thoại, khó khăn lắm mới gọi điện thoại được nhưng em lại không bắt máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.