SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 441

Dường như chẳng mất chút sức nào để nói ra những từ quá ư là đơn

giản này, chỉ có điều khi Lạc Hi nói ra câu này, hình như giọng anh nghẹn
lại.

“Chia tay?”

Doãn Hạ Mạt nhìn Lạc Hi nơ hồ như thể hoàn toàn không hiểu anh

đang nói gì.

“Hầu như tôi luôn bị người ta vứt bỏ.” Nụ cười của Lạc Hi pha lẫn

đắng cay, anh nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, ánh đèn chiếu lên gương
mặt phảng phất như là hư ảo. “Lần này thì thay đổi, để tôi chủ động.”

“… Người em yêu là anh…” Là anh ấy đang giận, nhất định là anh ấy

đang giận nên mới nói ra những lời như thế, chỉ cần giải thích rõ ràng…

“Lần này, cho dù thế nào tôi cũng không tin cô nữa.”

Lạc Hi đứng lên, cái bóng đổ dài trùm lên người cô.

“Thật ra tôi cũng chẳng có tư cách gì để chỉ trích cô. Đúng là tôi và

Thẩm Tường đã hôn nhau, cũng chuẩn bị chính thức quan hệ với nhau…
Doãn Hạ Mạt, cô cho rằng, tôi không có cô thì sẽ không ổn sao?”

Màn đêm tĩnh lặng như thế.

Đầu óc Doãn Hạ Mạt vảng vất mông lung, dường như thời gian và

không gian đã bị đảo lộn, Hạ Mạt không rõ mình đang ở nơi nào nữa. Cho
đến khi tiếng cánh cửa bị đóng “rầm”, cô mới giật thót mình, cô từ từ nhắm
mắt lại

Những bức ảnh cũ trên tay rơi xuống.

Cô đờ đẫn ngồi trên nền nhà, sau đó rúc đâu vào giữa hai đầu gối, toàn

thân co tròn, co tròn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.