SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 439

Lạc Hi nhìn sao mà bình tĩnh yên lặng đến vậy, sương mù trắng xoá

ôm trọn lấy người anh, làn da mịn màng như sứ, đôi môi đẹp tựa hoa anh
đào. Anh ngồi đó như thể đang trong một thế giới xa xăm nào đó, yên lặng
không nói một lời. Con mèo Sữa Bò trèo lên người Lạc Hi, thân mật nằm
trong vòng tay anh, nhưng, nỗi đau khổ và phẫn nộ trong lồng ngực Lạc Hi
đã khiến anh giận dữ gạt phắt nó ra!

“Meo.”

Con Sữa Bò sợ hãi chạy về phía cái tủ nhỏ kê cạnh sofa, cái hộp giấy

nhỏ bị con mèo va phải đổ xuống dưới đất, mấy món đồ lặt vặt trong hộp
tung ra trước mặt hai người!

Đó là mấy tấm ảnh.

Những tấm ảnh hình như chụp lâu lắm rồi, tám nào cũng đã hơi ố

vàng, những tấm ảnh đó đều là chụp Hạ Mạt và Âu Thần nhiều năm về
trước. Trong đó có một tấm ảnh chụp cảnh sân trường Thánh Huy, chàng
trai Âu Thần đang đứng trước mặt cô, hơi cúi xuống, hôn lên bàn tay của
cô, trong tấm ảnh, cô nhìn anh ấy trìu mến, nét mặt ngượng nghịu e lệ của
một thiếu nữ mới lớn.

Những tấm ảnh này đã được Âu Thần đem đến buổi tối hôm tổ chức

Lễ trao giải thưởng Ca khúc vàng thường niên.

Người Lạc Hi như hoá thạch!

Lạc Hi dán mắt chòng chọc nhìn những tấm ảnh đó, sắc hồng cuối

cùng trên làn môi cũng dần biến mất, nhường chỗ cho một nỗi đau thâm
tím vùng vẫy tràn ra, dường như muốn đập vỡ, xé nát người anh tới cùng.

Cô ấy lại còn giữ những tấm ảnh đó…

Những tấm ảnh đã từng bị chính tay cô quăng vào sọt rác…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.