SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 462

người như An Bân Ni vào đây cơ chứ?!

“Cô quá đáng lắm rồi đấy!”

Phan Nam trừng mắt nhìn An Bân Ni.

“Tôi…”

An Bân Ni mặt tái mét nhìn bộ váy dạ hội của Doãn Hạ Mạt, giọng

run run muốn giải thích nhưng các quan khách vây quanh đều nhìn cô với
con mắt khác thường. An Bân Ni nhất thời như rơi vào ác mộng chẳng thốt
nên lời.

“Ây za, làm sao bây giờ?”

Đào Thục Nhi vội lấy khăn giấy ra lau cho Hạ Mạt, nhưng những chỗ

bẩn đều là đồ ăn có dầu mỡ cả làm sao mà lau sạch được. Mặc đồ dơ như
thế này tại bữa tiệc này thì thật là kỳ quặc, nhưng cũng chẳng có đồ để thay.

Doãn Hạ Mạt cũng cố sức dùng khăn giấy lau.

Nếu như là mọi khi thì cô cũng bỏ về trước một chút là được, nhưng

người cô muốn gặp tối nay vẫn chưa xuất hiện, giờ mà rời khỏi đây thì thật
lòng không cam tâm. Tuy bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nhưng Doãn
Hạ Mạt vẫn ngẩng lên nhìn An Bân Ni, nhìn thần sắc nhợt nhạt của An Bân
Ni, Doãn Hạ Mạt không khỏi thở dài rồi lên tiếng nói:

“Cô ấy không cố ý…”

Chưa dứt lời.

Đột nhiên có người chộp lấy tay cô.

Kéo cô về hướng cầu thang cuốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.