SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 479

Tiểu Trừng mới chết, Tiểu Trừng chết rồi, đều là do cô hại Tiểu Trừng, đều
là do cô…

Đều là tại cô…

Trong đại sảnh.

Giống tiếng kêu của con vật trước khi chết, Doãn Hạ Mạt khẽ ho lên

một tiếng, sau đó cô bắt đầu hoảng loạn, chạy vội ra ngoài cửa đại sảnh,
mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, dáng người lảo đảo chỉ chực ngã đổ
nhào xuống đất.

Doãn Hạ Mạt thần trí hốt hoảng bước vội.

Dần dần…

Bước chân mỗi lúc một nhanh hơn.

Càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng là lao ra ngoài.

Bên chiếc bàn ăn tự chọn, Lạc Hi kinh ngạc nhìn theo sau lưng Doãn

Hạ Mạt, lập tức theo bản năng, anh đặt ngay chiếc đĩa trên tay xuống định
chạy đuổi theo sau. Thẩm Tường vội đưa tay túm lại, cô ta nói:

“Anh nhìn kìa, Âu Thần đã đuổi theo rồi.”

Bóng dáng Âu Thần cũng mất hút theo sau Doãn Hạ Mạt ra ngoài đại

sảnh.

Lạc Hi đứng yên như trời trồng.

Cảm giác trống rỗng như vừa có gì bị đánh mất này thậm chí còn vượt

qua cảm giác đau khổ khi bị cô làm tổn thương. Đau khổ, ít ra là vì vẫn còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.