SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 54

lấy Trân Ân, nhìn dáng vẻ đau đớn của Trân Ân, Hạ Mạt thấy xót xa.

“Cô làm gì vậy?”

Cánh tay An Bân Ni vẫn chưa hạ xuống, ánh mắt Doãn Hạ Mạt biến

thành con dao sắc lạnh. Hai cánh tay Doãn Hạ Mạt mềm mại ôm Trân Ân
là vậy, nhưng gương mặt đối chọi với An Bân Ni lại lạnh tanh đến thế. Hai
cảm xúc đối nghịch nhau đang dung hợp trên cơ thể cô, dường như có một
ánh nhìn gai góc dữ dội lóe ra từ cơ thể cô, khiến cho An Bân Ni và Lăng
Hạo đớ người ra, mọi người ở trường quay cũng đều ngơ ngác.

Hồi lâu An Bân Ni định thần lại, khinh khỉnh nói:

“Cô ấy chẳng phải vừa nói chúng tôi không chỉ bảo cô chứ gì?! Được,

Doãn Hạ Mạt, cô nhớ này, là đàn em thì không có tư cách lớn tiếng với các
bậc tiền bối nghe chưa, đây là phép tắc trong giới. Cố mà dạy dỗ người
quản lý của cô đi, nếu không sau này cô sẽ chuốc họa vào thân đấy!”

“Chị chỉ bảo đàn em như vậy sao? Đàn em thì không được phép bất

kính những người đi trước, còn kẻ đi trước lại có thể tùy ý đánh chửi người
ta sao? Huống hồ, cô ấy là người quản lý của tôi chứ không phải là đàn em
đàn iếc của chị gì hết!”

Doãn Hạ Mạt nhìn Trân Ân bị đánh đầu tóc rối tung, mắt ươn ướt vì

đau mà xót xa trong lòng. Hạ Mạt lạnh lùng nói với An Bân Ni:

“Xin lỗi Trân Ân đi.”

“Hả?!”

An Bân Ni tức khí nguýt một cái, thấy mọi người xung quanh đều

đang trừng trừng nhìn cô. An Bân Ni nổi cáu trong lòng, trước đây những
người mới bước vào nghề bị cô đánh chửi đều không dám mở miệng đáp
lại, Doãn Hạ Mạt này thật là to gan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.