SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 1 - Trang 167

"... Thật là mất mặt", Holo nói, cả mắt và mũi đều vẫn còn đang ửng

đỏ nhưng sự bình tĩnh đã quay lại trong giọng điệu của cô.

"Thương nhân lưu động cũng hay có những giấc mơ như vậy",

Lawrence nói.

Holo bẽn lẽn cười và sụt sịt mũi.

"Mặt cô lem nhem hết cả rồi kìa. Chờ chút."

Lawrence đứng dậy và cầm lấy tờ giấy đang trải trên bàn. Những nét

bút trên tờ giấy đều đã khô mực nên anh nghĩ cô có thể dùng nó để xì mũi.

"Nhưng... đây là..."

"Mỗi lần vẽ xong tôi đều ném chúng đi. Giao dịch giữa bọn tôi thậm

chí còn chưa xong, vẫn còn quá sớm để lạc quan", Lawrence mỉm cười.

Holo cũng cười đáp lại và đón lấy tờ giấy. Sau khi xì thật mạnh và lau

đi nước mắt, trông cô sáng sủa hơn nhiều. Cô thở dài và hít sâu một hơi,
sau đó lại một lần nữa bẽn lẽn mỉm cười.

Dáng vẻ của cô lúc này khiến Lawrence muốn ôm cô thêm một lần

nữa, nhưng rốt cuộc anh vẫn kiềm chế lại được. Holo đã trở lại là chính
mình và anh rất có thể sẽ bị coi thường nếu trót làm gì dại dột.

"Tôi nợ anh lần này," cô nói, sau đó cầm miếng bánh mì đã khô queo

lên và ăn. Vẫn chưa thể xác định được khi nãy cô có nhìn ra suy nghĩ của
anh hay không.

Nhẹ nhõm cả người sau khi thấy cô không mở miệng châm chọc, anh

nhìn cô chén xong ổ bánh mì và ngáp dài một tiếng, sau đó phủi vụn bánh
mì ra khỏi tay. Chắc cô đã mệt sau một hồi khóc rấm rức như vậy.

"Tôi vẫn còn buồn ngủ lắm. Anh đã ngủ chưa?", cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.