SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 1 - Trang 166

Ngoài kia vẫn có những câu chuyện kể về những người thanh niên rời

bỏ quê nhà theo nghiệp thương nhân, hai mươi thậm chí ba mươi năm
không về. Đến khi trở lại họ mới nhận ra quê nhà của họ đã không còn. Có
thể là do chiến tranh tàn phá, cũng có thể là nạn đói và bệnh dịch hoành
hành - luôn có đầy rẫy hiểm họa có thể xảy ra.

Chính vì vậy nên thương nhân lưu động luôn ước ao có thể mở một

cửa hiệu của mình.

Một cửa hiệu cũng có nghĩa là một mái nhà, một nơi thuộc về họ.

"Tôi không muốn đến lúc mở mắt ra lại không còn được thấy bóng

dáng ai nữa... tôi đã chán cảnh một mình rồi. Lạnh lắm. Cô độc lắm..."

Trước những dòng cảm xúc cuồn cuộn trào về kia, Lawrence chỉ lẳng

lặng xoa đầu, vỗ về cô. Giờ có nói gì e cũng chẳng thể lọt vào tai cô được
và anh cũng chẳng biết phải nói gì

Bản thân anh cũng đã từng bị những cơn gió cô đơn xâu xé tâm hồn

khi rong xe tới một thành phố mới.

Không ai có thể làm gì khi lâm vào tình huống đó cả, không thứ gì có

thể lọt vào tai họ, khiến họ khuây khỏa nỗi lòng. Thứ duy nhất họ có thể
làm là bấu víu lấy một thứ gì đó và chờ đợi cơn cuồng phong tan đi.

Holo tiếp tục nức nở.

Sau một hồi được Lawrence ôm trong vòng tay, những dòng cảm xúc

mãnh liệt của cô cũng bắt đầu dịu bớt, cô buông tay đang níu lấy áo anh ra
và ngước mắt nhìn anh.

Thấy vậy, anh cũng buông cô ra, sau đó cô ngồi xuống, giọng vẫn còn

sụt sịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.