SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 2 - Trang 107

"Thì ra là vậy. Nhưng mà, nếu thế thì tôi nghĩ không cần thiết phải

đổi chủ đâu."

"Anh nghĩ vậy ạ?"

"Ừ, nhà thờ là nơi luôn xướng lên bài ca nghèo cho sạch, rách cho

thơm, có thể do đó mà tiền lương họ trả hơi thấp một chút. Nhưng chừng
nào mà Chúa còn chưa bỏ rơi chúng ta thì nhà thờ sẽ không biến mất. Và
như thế thì cô sẽ không khốn đốn vì không có việc. Không mất việc thì
không thiếu ăn. Chẳng phải đó là chuyện đáng biết ơn sao?"

Dù Lawrence đã gieo sự nghi hoặc vào trong tâm trí Norah và gợi ý

cho cô việc đổi chủ, nhưng anh biết rằng chẳng ai dám thuê người chăn
cừu đã bị nhà thờ để mắt đến. Anh thật không dám tước đoạt công việc
khỏi tay một cô gái đơn độc.

Tuy nhiên, Lawrence không nói dối và dường như Norah cũng đồng ý

với ý kiến của anh. Cô chầm chậm gật đầu nhiều lần và nói "tôi cũng
nghĩ thế".

Chân thực mà nói, cô có việc để làm còn tốt hơn là không, nhưng dù

vậy công việc đó cũng nên mang lại hi vọng. Lawrence hắng giọng, cố
gắng lựa từ để nói bằng giọng điệu tươi sáng.

"Chà, tôi cũng có nhiều người quen ở Ruvinheigen lắm, tôi sẽ hỏi thử

xem có thương nhân nào muốn được hộ tông khỏi lũ sói không. Dù sao
Chúa trời cũng không quyết định giùm công việc tay trái của ta đâu nhỉ?"

"Thật sao ạ? Trăm sự nhờ anh."

Nhìn khuôn mặt sáng bừng lên của Norah, Lawrence bất chợt nheo

mắt cười.

Trong lúc này anh không thể cợt nhả như tên Weiz, thương nhân đổi

tiền hám gái ở thị trấn cảng Pazzio được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.