SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 2 - Trang 113

Cô ôm bụng cười ha hả, người cong như con giun. Bao nhiêu lần cô

cố nén cơn cười thì lại tiếp tục phun ra một tràng cười sặc sụa khác, hoàn
toàn không kìm lại được. Cuối cùng mặt cô đỏ như gấc và lao mình về
phía trước đổ ập vào núi áo giáp, tiếp tục cười ngặt nghẽo với vẻ khổ sở.

Lúc đầu Lawrence còn cười phụ họa theo nhưng sau khi nhìn thấy

phản ứng của Holo, anh đành chuyển sang bản mặt chua chát.

Chiếc đuôi được chải chuốt xinh đẹp giờ xù lông hơn bình thường,

đập vào sàn xe bồm bộp như kêu gọi sự giúp đỡ.

"Này, cười nhiều quá rồi đấy."

Đến mức này thì quả nhiên anh chẳng còn thấy vui thú gì nữa.

"Thật tình!"

Đổ thêm một ngụm nước vào miệng, tức giận vì bị cười chê,

Lawrence gom tất cả sự xấu hổ vì trích dẫn một câu anh nghe lỏm được
của một người nhạc sĩ lại và nuốt xuống cùng với ngụm nước.

"Khục... Khục... A a, thật mắc cười. Khục khục."

"Cô xong chưa?"

Lawrence nói kèm theo tiếng thở dài, nhìn mặt trời đang lặn xuống

phía sau đường chân trời. Anh thực sự không muốn nhìn mặt Holo lúc
này.

"Ừm, anh thủ sẵn con át chủ bài khá quá nha!"

Liếc nhìn Holo qua khóe mắt, Lawrence thấy cô đang hướng khuôn

mặt mệt mỏi vì cười quá nhiều về phía anh, người vẫn tựa trên núi áo
giáp.

Thực tế, trông cô hết sức khổ sở, hơi thở đứt đoạn như vừa trút toàn

lực chạy nước rút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.