SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 2 - Trang 39

Trong đầu Lawrence chẳng mảy may có chút ý niệm tức giận nào khi

bị lừa gạt.

Thay vào đó là những suy tính lạnh lùng, rốt cuộc anh sẽ hưởng được

bao nhiêu lợi ích từ điểm yếu mà anh đã nắm bắt được của đối phương
một cách không ngờ tới.

Đây quả là cơ hội từ trên trời rơi xuống.

Lawrence giữ nguyên nụ cười, tiến sát lại gần chủ hội và vẫn sử dụng

tông giọng đàm phán.

"Với số tiền này và cả phần tiền mà ngài có lẽ đã ăn chặn được, tôi

sẽ... Đúng rồi, ngài sẽ cho tôi mua chịu gấp hai lần số tiền đó được
không?"

Điều đó có nghĩa là thay vì dùng tiền mặt để đảm bảo, Lawrence

được phép mua hàng với giá trị tổng tiền trên mức đó. Số tiền đầu tư
càng nhiều bao nhiêu thì lợi ích càng lớn bấy nhiêu là chân lý quá hiển
nhiên. Dù trong tay chỉ có một đồng bạc nhưng nếu có thể mua được
phần hàng của hai đồng, tiền lời đơn giản sẽ nhân đôi.

Nhưng, để cho phép người mua mua phần hàng của hai đồng bạc chỉ

với một đồng bạc, người bán đương nhiên sẽ cần tài sản thế chấp. Người
mua là bên vay tiền nên về phía người cho vay đương nhiên có quyền
yêu cầu tài sản thế chấp.

Tuy nhiên trong tình huống này, Lawrence biết chủ hội không ở vị thế

có thể đòi tài sản thế chấp nên mới đẩy cuộc thương thảo lên mức độ hết
sức táo bạo này. Người thương nhân không biết khai thác điểm yếu của
đối phương chỉ xứng đáng là thương nhân hạng ba mà thôi.

"Ừm, à, n-nhưng mà... Điều đó thật khó..."

"Không thể sao? Thật đáng tiếc, dường như tôi đã tỉnh rượu mất rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.