SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 3 - Trang 40

"Không phải tôi đã bảo anh lòng tốt của đàn ông đáng giá thế nào rồi

ư? Tôi không thể để anh đối tốt mãi thể được."

Cô đặt cốc xuống giường và tiếp tục, nét cười gượng gạo hòa lẫn với

vẻ ưu tư, "Tôi mới là người có lỗi. Tôi chỉ biết đứng dưới góc độ bản thân
mà suy nghĩ. Nhưng với tôi, loài người các anh già đi chỉ như trong chớp
mắt. Trong vòng đời ngắn ngủn đó một năm cũng cực kì đáng quý phải
không. Tôi luôn quên mất chuyện đó."

Ánh trăng tuôn chảy qua cửa sổ phòng, rọi xuống bóng hình cô. Trong

khoảnh khắc đó, Lawrence cảm giác Holo như mộng ảo; anh do dự không
dám gần cô, sợ rằng cô sẽ biến mất.

Holo tần ngần nhìn tàn dư trong đáy cốc, sau đó ngước mắt lên và lại

tiếp tục nở nụ cười phiền muộn.

"Anh tốt bụng quá. Tôi biết phải làm gì khi anh cứ nhìn tôi như vậy

đây?"

Nói gì cho phải bây giờ? Lawrence lựa không ra ngôn từ thích hợp.

Rõ ràng đã có một khe nứt xuất hiện giữa hai người.

Ấy vậy mà những lời để hàn gắn khe nứt kia lại không xuất hiện. Một

lời nói dối tùy tiện là vô ích bởi Holo có thể nhìn ra ngay.

Những lời của Holo khiến Lawrence không biết phải nói thêm gì. Anh

không thể hùng hồn bảo cô rằng anh sẽ cùng cô tìm về Yoitsu dù phải tốn
bao nhiêu năm ròng rã. Thương nhân là những người vô cùng thực dụng,
trong khi điều đó lại quá ư vĩ đại và cao cả. Sinh mạng dài hằng bao thế kỉ
của Holo thật sự quá xa xôi.

"Tôi mới là người đã quên đi sự thật hiển nhiên. Tôi đã quá thư thái

khi được ở bên anh. Tôi đã lợi dụng... quá nhiều," Holo mỉm cười tự giễu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.